Những vị diện gần đây, Tịch Dạ đều rất ngoan ngoãn vô hại, khiến Khuynh Diễm suýt nữa quên mất sở trường một-lời-không-hợp-liền-hủy-thế-giới của hắn.
Hiện tại nghe nhiệm vụ này, thật khiến cô có chút hoài niệm…
[Người chơi số 33, nếu cô còn đứng đó hoài niệm, thì cả cô và ta đều vĩnh biệt cuộc đời.]
Lang Tinh điềm tĩnh nhắc nhở, nhưng trong giọng nói đã ẩn nhẫn áp lực, nó sắp không chịu nổi oán khí.
Khuynh Diễm thở dài, choàng tay qua ôm tiểu ăn vạ, dịu dàng dỗ: “Ngoan, chúng ta về nhà.”
Sau đó, Diêm Túc chỉ thấy phần cổ đau nhói, hai mắt tối sầm gục xuống!
Khuynh Diễm ngẩng đầu nhìn người đàn ông lớn tuổi đang chết trân ở đối diện: “Hắn làm việc lao lực, mệt mỏi ngất xỉu. Tôi đưa hắn về trước.”
Diêm Nhị lão gia: “...”
Bình thường cô đều bạo lực thế này với cháu tôi sao?!
Một lời không hợp liền vung tay đánh chồng!
Lại còn mở to mắt nói dối hắn tự ngất xỉu!
Hiện tại tôi cướp cháu trai về còn kịp không?
—
Diêm Túc nặng nhọc mở mắt, sau gáy vẫn còn ê ẩm đau nhức.
Đầu óc hắn đình trệ vài giây, rồi chợt cảm giác hoảng loạn ập đến!
Hắn vội vã nhìn qua bên cạnh, sau khi thấy Khuynh Diễm an tĩnh ngủ say, trái tim đang treo lơ lửng của hắn mới dần buông xuống.
Diễm Diễm không bỏ đi.
Cô vẫn còn cần hắn.
Diêm Túc chống tay ngồi dậy, ngẩn người chăm chú nhìn Khuynh Diễm, đồng hồ treo tường tích tắc từng nhịp, chẳng rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, cũng chẳng rõ hắn đang suy nghĩ điều gì.
Rồi thật chậm thật chậm, hắn cúi xuống đặt nụ hôn lên môi cô.
Từ nhẹ đến nặng, lúc gần lúc xa, dây dưa lôi kéo khiến Khuynh Diễm tỉnh giấc.
“Diêm... ưm...” Hả??
Hai tháng quay phim thiếu ngủ trầm trọng, khó khăn lắm ta mới có thể chợp mắt một lát, nhưng tiểu ăn vạ lại nửa đêm dựng đầu ta dậy nấu cơm!
Buồn ngủ chết mất!
Diêm Túc tỉ mỉ trằn trọc cuốn lấy Khuynh Diễm, còn cô chỉ qua loa ứng phó, thái độ lười biếng không chút nhiệt tình.
Bất chợt, hắn không hôn cô nữa, bàn tay đang chen vào dưới áo cũng rời đi.
Mặt nạ lạnh băng vô ý chạm vào cổ cô, hơi thở mỏng nhẹ lướt qua, khiến thần trí cô hồi phục tỉnh táo.
Lúc này Khuynh Diễm mới phát hiện cánh tay Diêm Túc đang run lên, cái ôm dành cho cô dần buông lỏng. Chân hắn không thể cử động, hắn chỉ dùng tay gắng gượng chống người dậy, từ từ tách khỏi cô.
Mỗi một động tác của hắn đều thật khó khăn, dường như tâm trạng hắn không tốt.
Khuynh Diễm lo lắng hỏi: “Anh sao vậy? Cảm thấy không thoải mái?”
Diêm Túc hơi há miệng, nhưng mãi rất lâu vẫn không thốt ra âm thanh. Đến khi cô định lặp lại câu hỏi, thì hắn chợt chậm rì rì thỉnh cầu: “Chúng ta... có thể chụp một tấm ảnh cưới, sau đó mới ly hôn, được không?”
Khuynh Diễm lập tức nhíu mày.
Diêm Túc nhìn ra sự bất mãn trong mắt cô, thân thể hắn càng lùi lại: “Chuyện này... không được sao?”
“Tất nhiên là không!” Câu trả lời vô cùng dứt khoát.
Bàn tay Diêm Túc khẽ siết, rồi chầm chậm buông ra. Giọng hắn bình tĩnh đến kỳ lạ, nụ cười gượng gạo trông thật khó coi: “Tôi hiểu. Dù sao cũng ly hôn, chụp ảnh cưới sẽ bất tiện cho em.”
Là hắn ngốc nghếch.
Lẽ ra ngày được phép đăng ký kết hôn với cô, hắn nên đưa cô đi chụp một tấm ảnh cưới.
Nhìn cô mặc lễ phục, nắm chặt lấy tay cô, như cô và hắn sẽ đi cùng nhau đến cuối cuộc đời này.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã quá muộn, cô không muốn ở cạnh hắn, ngay cả đứng cùng một khung hình với hắn, cô cũng không còn nguyện ý nữa…
Khuynh Diễm nhếch môi: “Nằm mơ cũng không có chuyện ly hôn!”
Diêm Túc ngây ngốc khựng lại: “Em...”
“Tôi làm gì?” Khuynh Diễm bực bội ngắt lời.
Ta cũng biết tức giận đấy!
Đặc biệt là khi ta buồn ngủ, ta tức lên sẽ cắn chết người!
Mi biết có bao nhiêu con quỷ ở Bách Linh Giới bị hồn bay phách tán vì đánh thức ta không?
Mẹ nó! Ly hôn cái rắm!
Diêm Túc với tay muốn tìm xe lăn, nhìn cô bây giờ cứ như đang sắp đánh hắn, hắn phải chạy...
Rầm!
Khuynh Diễm giơ chân đá xe lăn đập vào tường, động tác vừa ngang ngược vừa thô bạo.
Bàn tay Diêm Túc chưng hửng giữa không trung, đáy lòng chợt dâng lên uất ức.
Hắn từ nhỏ không quen tiếp xúc thân mật với người khác, nên mỗi khi gần gũi cô, hắn đều trong trạng thái căng thẳng.
Hắn hiếm khi chủ động ôm cô, bởi hắn lo lắng rất nhiều, hắn không biết cô có đang muốn ôm hắn hay không, cô có cảm thấy phiền nếu hắn chạm vào cô hay không. Chỉ cần cô khẽ nhíu mày, hắn liền sẽ vội vàng tách ra, hắn... hắn không muốn làm cô khó chịu.
Vì vậy khi nãy hắn hôn cô, chính là dùng hết tất cả dũng khí trong đời mình. Đó không chỉ là một nụ hôn, mà đó còn là lời níu kéo, xin cô đừng rời bỏ hắn.
Nhưng hắn cảm nhận được thái độ cô hời hợt chán chường, cách cô đáp lại qua loa mệt mỏi. Cô đã không còn hứng thú với việc chạm vào hắn, điều này chẳng phải đại biểu rằng cô muốn ly hôn rồi sao?
Hắn chấp nhận chiều theo ý cô, nhưng bây giờ cô lại đá hỏng xe lăn của hắn.
Khuynh Diễm đương nhiên không biết suy nghĩ của Diêm Túc.
Cô chỉ biết mình đang ngủ ngon, thì bị hắn kéo dậy hôn tới hôn lui.
Kết quả hôn no nê đã đời rồi, liền đòi ly hôn cắt đứt quan hệ với cô!
Nếu đổi lại là bạn, bạn có nổi nóng không?
Khuynh Diễm vốn vô tâm vô phế, mà Tịch Dạ lại nhạy cảm nghĩ nhiều, đây không phải lần đầu hai người xảy ra hiểu lầm vì tính cách trái ngược, nhưng lại là lần đầu không ai chịu xuống nước trước.
Cô và hắn cứ ngồi trừng mắt nhìn nhau như vậy, kéo dài suốt nửa giờ đồng hồ.
Cuối cùng Khuynh Diễm cảm thấy hành vi này quá thiếu não, cô dứt khoát nằm xuống đưa lưng về phía Diêm Túc, nhắm mắt ngủ.
Nhưng chỉ trong vài giây, chăn nệm phía sau cô liền rục rịch, bàn tay người nào đó chậm chạp cẩn thận đặt lên eo cô.
Diêm Túc chỉ chạm nhẹ rồi giữ nguyên vị trí, như đang hỏi rằng hắn có thể ôm cô không?
Khuynh Diễm trực tiếp nắm tay hắn, kéo choàng qua người mình: “Muốn ôm thì ôm.”
Diêm Túc hơi chớp mắt, khóe môi khẽ cong lên, thân thể từ từ dựa sát đến.
Hắn đem khuôn mặt chôn vào mái tóc Khuynh Diễm, giọng nhỏ nhẹ nỉ non: “Em giận anh sao?”
“Không.” Ta làm sao dám giận mi?
Mi càng ngày càng giỏi rồi!
Cần ta bắt thang cho mi lên trời luôn không?
Diêm Túc cảm nhận được cô đang tức giận, hắn khẽ níu góc áo cô, đáng thương giải thích: “Buổi chiều ở nhà hàng, chú hai nói em không hợp với anh, mà em còn bênh vực ông ấy, nên anh mới...”
Khuynh Diễm nhíu mày: “Không phải bênh vực, đó là sự thật.”
Diêm Nhị lão sợ sau này các chi khác ở Diêm gia sẽ nhắm vào chuyện thân phận chênh lệch để công kích cô. Vì thế ông ấy phân tích trước để cô chuẩn bị tâm lý.
Dù không cần thiết lắm, nhưng ông ấy quả thật không có ý xấu.
Diêm Túc nghe xong liền khựng lại: “Vậy tại sao lúc đó chú hai đề cập ly hôn?”
“Chuyện ly hôn là tuyệt đối không thể, bằng không A Túc sẽ sụp đổ mất. Thằng bé chỉ giỏi giả vờ lạnh lùng, nhưng thật ra nội tâm rất mềm yếu. Cô nhớ đối xử tốt, đừng bắt nạt thằng bé.”
Khuynh Diễm học theo bộ dáng Nhị lão gia, lặp lại câu nói mà ông ấy đã căn dặn cô mấy chục lần, đến mức cô thuộc lòng không sót nửa chữ.
Diêm Túc: “...” Lẽ nào là hắn trách nhầm chú hai?
*
Nhị lão gia: Cháu trai gả ra ngoài như bát nước đổ đi!
***
Bão chương đến đâyyy~
Xin lỗi mọi người vì hôm qua đã thất hứa, Vũ chạy deadline bài tập nhóm từ khuya thứ bảy đến sáng chủ nhật, cả đêm thiếu ngủ nên Vũ bị đau đầu không viết truyện được.
Nhưng lời hứa vẫn thực hiện, hôm nay có bão chương nà, truyện sẽ đăng dần dần từ giờ đến tối. Các tiểu khả ái nhớ like chương nhiều nhiều, Vũ sẽ ra chương mới nhanh nhanh~