Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 501: Chương 501: Ảnh Hậu Có Bệnh (5) 2




Nếu bạn thật sự chán ghét một người, bạn sẽ muốn người đó khuất khỏi tầm mắt bạn càng xa càng tốt.

Nhưng nếu bạn miệng nói ghét mà thân thể cứ đi chủ động gây sự, thì chứng tỏ nhu cầu sâu kín trong bạn là muốn được người ta chú ý.

Vì vậy, không phải antifan nghe lời Khuynh Diễm, nhưng cảm giác khi họ mắng cô, sau đó nghe cô mắng lại, thật sự sướng hơn rất nhiều so với hùa nhau chửi phong long trên mạng.

Có điều, mỗi ngày cô đều khóa tài khoản, chỉ mở duy nhất từ bảy đến tám giờ tối.

Tương tự khung giờ công tác hành nghề, nếu ai bỏ lỡ thời gian, thì hôm đó sẽ mất cơ hội giáp mặt tâm sự với cô.

Khuynh Diễm nói đón tiếp là thật sự đón tiếp, không đăng trạng thái nữa, mà dứt khoát mở livestream - phát sóng trực tiếp chuyên mục trò chuyện cùng antifan.

Hành động này của cô đã khiến khung giờ từ bảy đến tám giờ tối trở thành thời gian tử thần.

Bởi vì các nghệ sĩ livestream trong quãng tử thần đều bị giảm số lượng người xem rõ rệt.

Khán giả kéo đi đâu à?

Bọn họ đi xem livestream của Ảnh hậu hết thời Kiều Khuynh Diễm đó!

Ban đầu chỉ có antifan vào mắng cô… nói đúng hơn là bị cô mắng. Về sau bắt đầu có người qua đường tò mò tìm đến, họ muốn biết Kiều Khuynh Diễm có gì thu hút mà lại chiếm lượt xem đông đảo như vậy.

Người qua đường sau khi ẩn mình thăm dò, cuối cùng… mỗi ngày đều đúng giờ chạy tới!

Bởi vì nghe Khuynh Diễm mắng người thật sự rất sảng!

Không cần nói quá nhiều, cũng không tức giận hung hăng, mà mỗi câu từ đều nhẹ nhàng thấm tận ruột gan… khiến người ta nôn ra máu!

Chẳng hạn như, antifan nói: [Đồ không biết xấu hổ! Thứ giật chồng người khác, đến một lão già đáng tuổi ông nội cô mà cô cũng câu dẫn! Tiểu tam chết không được yên thân! Cút khỏi tầm mắt tôi!]

Khuynh Diễm liền mỉm cười hướng dẫn: “Rất đơn giản, đầu tiên cô giơ hai ngón tay lên, sau đó tự chọc mù mắt mình.” Như vậy mi liền không nhìn thấy ta nữa, quá dễ dàng đúng không?

Ta là diễn viên duy nhất tận tâm đáp ứng mọi nhu cầu của antifan đó!

Có phải bọn mi đang rất cảm động trước tấm lòng thiện lương nhân hậu của ta không?

Antifan tức giận, bàn phím nhảy chữ như điên: [Cô mất năng lực đọc hiểu sao? Đã là tiểu tam còn mặt dày không biết hối cải! Khắp cả nước có ai không biết cô câu dẫn Chủ tịch GGG, loại phụ nữ bán rẻ chính mình như cô, ghê tởm! Tôi khinh!]

Khuynh Diễm chống cằm suy tư, nghiêm túc hỏi: “Con gì dễ bị dư luận dắt mũi nhất? Con trâu hay con bò?”

Antifan lắng đọng mấy giây mới hiểu được, mình vừa bị mắng là trâu bò súc vật!

Như ngòi nổ giật dây, vô vàn lời chửi rủa thô tục nặng nề tuôn trào trên màn hình. Nhưng theo luật của GGG, các từ ngữ nhục mạ quá khích đều bị mã hóa thành các ký tự &%#*%.

Lúc này, Khuynh Diễm liền mỉm cười kết luận: “Quả nhiên tôi đoán đúng, thảo nào không biết nói tiếng người.”

Antifan: “!!!”

Khốn kiếp!

Bọn họ đông người như vậy, mà mẹ nó không nói lại một mình cô ta!

Trọng điểm là bọn họ tức đến đầu bốc khói đen, tay cào bàn phím muốn nát móng, thế nhưng cô ta vẫn bình thản mỉm cười, thái độ như đang đi tham quan sở thú... A phi! Bọn họ không phải thú, bọn họ là con người!

Quần chúng ăn dưa: Lợi hại! Quá lợi hại!

Từ thời cha sinh mẹ đẻ đến giờ, chưa từng thấy ai có kỹ năng lấy một địch ngàn, mắng người bại cả thiên hạ như vậy.

Tiểu tỷ tỷ này mà mở lớp dạy khẩu chiến, đảm bảo học trò đắt như tôm tươi!

Ừm... mà tiểu tỷ tỷ xinh đẹp thật đó, mặt mộc hoàn hảo không góc chết, mặc dù nụ cười hơi kỳ dị, nhưng khí chất rất tỏa sáng. Người như thế này đi làm tiểu tam thì thật đáng tiếc.

Vì vậy, quần chúng không quen bắt đầu khuyên nhủ.

Cơn Mưa Ngang Qua: [Tiểu tỷ tỷ, ngoài kia có rất nhiều tổng tài trẻ tuổi, cô đừng dại dột chọn lầm bến đỗ. Với điều kiện của cô, muốn mặt hàng tốt cỡ nào cũng có, nghĩ thoáng lên.]

Gió Tạt Mái Hiên: [Nực cười quá má! Kiều Khuynh Diễm mà xứng có được mặt hàng tốt? Loại như cô ta chỉ vớ được lão Chủ tịch hết hạn sử dụng của GGG thôi nhé! Buông lão ta ra thì có mà cạp đất ăn!]

Nhân Tâm Rét Lạnh: [Ha ha ha! Hay cho câu lão già hết hạn sử dụng!]

[Hay cho câu lão già hết hạn sử dụng +1.]

[Hay cho câu lão già hết hạn sử dụng +2.]

……

[Hay cho câu lão già hết hạn sử dụng +51.]

Hệ thống GGG thông báo: [Người dùng Gió Tạt Mái Hiện, Nhân Tâm Rét Lạnh, và 51 người dùng khác đã bị chặn khỏi ứng dụng. Chúng tôi sẽ gửi đơn kiện các bạn tội phỉ báng, nhớ theo dõi hộp thư để đến tòa án đúng hẹn.]

Antifan: “...”

Quần chúng ăn dưa: “...”

Chủ tịch GGG biểu thị, nền tảng ứng dụng này là của ông, muốn mắng chửi ông trong nhà ông à?

Vậy thì ra tòa nhé!

Khu bình luận đông cứng hơn mười giây, sau đó liền oanh tạc nhảy giật cả màn hình điện thoại.

Trời đất quỷ thần ơi! Chủ tịch GGG cũng xem livestream của Kiều Khuynh Diễm!!

Gian tình!

Hai người này mà không có gian tình, chúng ta lập tức ngắt đầu xuống làm ghế ngồi cho họ!



Buổi tối trên đường từ cơ quan trở về biệt thự, Diêm Túc chợt nhận được điện thoại của viện trưởng ở Ánh Dương.

Ông ấy nói vòng vo hồi lâu, cuối cùng cũng thấp thỏm bày tỏ nguyện vọng muốn trả Khuynh Diễm khỏi bệnh viện.

Tại sao ư?

Bởi vì ông đã lực bất tòng tâm! Không trị nổi cho cô nữa!

Nguyên nhân đầu tiên là Ánh Dương không hề cho phép cô dùng điện thoại, bảy đến tám giờ tối gì đó đều do cô tự bịa ra.

Tiếp theo là cô không chịu hợp tác, bác sĩ yêu cầu tịch thu điện thoại cô, cô lại thản nhiên nói mình là bệnh nhân gương mẫu, không hề lén sử dụng nó.

Vậy cho hỏi, không sử dụng thì mỗi ngày cô livestream bằng niềm tin à?

Vì vậy, bác sĩ định nhân thời gian cô đang livestream, đến bắt quả tang tại trận, thuận tiện tịch thu luôn “hung khí gây án“.

Nhưng chỉ cần đồng hồ điểm bảy giờ tối, cô liền biến đi mất dạng. Chờ kết thúc chương trình đấu đá cùng antifan, mới thấy cô lững thững trở về.

Mỗi lần muốn nghiêm khắc kiểm điểm cô, cô liền đúng lúc phát bệnh nói điên nói nhảm, khiến bác sĩ nghẹn đến nội thương.

Viện trưởng khéo léo từ chối: “Bệnh tình của Kiều tiểu thư quá phức tạp, xin lỗi Diêm tổng, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”

Diêm Túc từ đầu đến cuối đều im lặng không nói lời nào. Thậm chí khi viện trưởng bày tỏ hết nỗi khổ tâm, hắn vẫn cứ trầm mặc không phản hồi.

Sự ngột ngạt căng thẳng kéo dài, khiến viện trưởng gian nan toát cả mồ hôi.

Không biết qua bao lâu, mới nghe giọng người đàn ông lạnh lùng hỏi: “Tiền viện phí gấp đôi, được chứ?”

Viện trưởng ái ngại giải thích: “Diêm tổng, không phải chúng tôi đòi thêm tiền của ngài...” Mà là chúng tôi muốn đưa tiễn Kiều tiểu thư!

Nếu còn tiếp tục gắng gượng, chắc chắn toàn thể bác sĩ trong Ánh Dương sẽ bỏ việc!

“Gấp ba?”

“Diêm tổng, vấn đề thật sự không liên quan đến tiền...”

“Gấp năm?”

“Diêm tổng...”

“Gấp mười lần, tài trợ tiền mua thiết bị mới.”

“Là một bác sĩ, dù cho có cạn kiệt sức lực, vẫn phải chăm sóc bệnh nhân đến cùng. Diêm tổng yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cứu vớt được Kiều tiểu thư!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.