Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 503: Chương 503: Ảnh Hậu Có Bệnh (6) 2




Diêm Túc cố nhíu mày thật chặt để tỏ vẻ mình không vui, nhưng nửa trên khuôn mặt hắn đã bị che khuất sau mặt nạ, đương nhiên Khuynh Diễm không thể nhìn thấy hắn đang “không vui” thế nào.

Thứ duy nhất cô thấy, là đôi môi hồng nhạt lộ ở bên ngoài của hắn.

Mà cũng vì quá tập trung điều khiển đầu mày nhăn lại, nên hắn đã vô ý bỏ quên môi mình, lỡ... nhếch lên cười một chút.

Thật sự chỉ là một chút, nụ cười nhẹ thoáng qua liền biến mất.

Khuynh Diễm ngạc nhiên chớp chớp mắt.

Tiểu ăn vạ vừa mỉm cười, chứng tỏ hắn vui vẻ.

Cô muốn làm tiểu ăn vạ vui vẻ nhiều hơn.

Khuynh Diễm nhìn trên bàn một vòng, chợt cầm thìa múc miếng bánh kem nhỏ đưa đến: “Cho anh.” Ăn cái này, sau đó lại ngoan ngoan mỉm cười nha.

Diêm Túc lắc đầu từ chối: “Tôi có thể tự... ực.”

Hắn vừa nói chuyện, bánh kem liền trực tiếp chui tọt vào miệng hắn!

Hành động của Khuynh Diễm đầy ngang ngược, mặc kệ người ta từ chối mà vẫn đút cho người ta!

Diêm Túc tức giận muốn nói lý lẽ, nhưng lời còn chưa thốt ra, hắn đã nhìn thấy cô cầm thìa tự múc cho chính cô một miếng bánh khác.

Thân thể Diêm Túc cứng ngắc. Cái thìa kia... cái thìa kia... vừa nhét vào miệng hắn!

Đây là hôn… hôn gián tiếp!

Kiều Khuynh Diễm vừa cưỡng hôn hắn!!

Khuôn mặt Diêm Túc “bùm” một tiếng biến thành màu đỏ, mạch não cổ hủ của lão già tám mươi bắt đầu hoạt động.

Lần trước là ôm, lần này là hôn, trong khi cô và hắn không hề có quan hệ gì, chuyện này vượt quá phép tắc!

Mất thể thống!

Không ai chấp nhận được!

Nhiệt độ quanh thân Diêm Túc giảm mạnh, đằng đằng sát khí muốn khởi binh vấn tội Khuynh Diễm.

Nhưng cuối cùng hắn chỉ ngậm chặt không nói, vì thiếu nữ ngang ngược kia lại lần nữa cầm thìa đưa tới trước mặt hắn: “Há miệng.”

Diêm Túc: “...” Không!

Không bao giờ há!!

Khuynh Diễm nghiêng đầu không hiểu: “Sao vậy? Anh không thích ăn à?”

Diêm Túc quyết tâm duy trì im lặng.

Hắn tin tưởng, giờ hắn mà hé môi nói câu nào, đảm bảo cái thìa kia sẽ lại chui vào miệng hắn!

Không ai té ngã hai lần ở cùng một hố, cô đừng nghĩ sàm sỡ được hắn!

Khuynh Diễm nghi ngờ nhìn nhìn bánh kem, rồi lại nhìn nhìn Diêm Túc.

Chẳng lẽ… tiểu ăn vạ không thích mùi vị này?

Cho nên sau khi ăn một miếng, hắn liền không chịu ăn nữa?

Khuynh Diễm đạt được kết luận, liền đem bánh gói vào hộp giấy. Ngày mai ghé qua tiệm đối chiếu xem nó có những nguyên liệu gì, lần sau mua loại bánh khác.

Chỉ cần tiểu ăn vạ thích ăn, hắn sẽ lại vui vẻ cười như lúc nãy.

Cô muốn dỗ hắn cười.

Khuynh Diễm làm việc đều không giải thích, nên Diêm Túc chỉ có thể nhìn hành động cô rồi tự lý giải theo cách của mình.

Hắn cho rằng cô cất bánh đi, là vì cô giận dỗi hắn. Cô không ngại trời tối đường xa mua bánh kem mang tới, thế mà hắn còn hung dữ không ăn, đổi lại là ai cũng thấy giận…

Diêm Túc mím mím môi, khí tức quanh thân vẫn âm trầm u ám, nhưng giọng nói rõ ràng đã dịu xuống: “Tôi thích.”

Khuynh Diễm nheo mắt nghi hoặc. Ban nãy vừa tỏ vẻ không thích, tại sao mới đây đã biến thành thích?

Tiểu ăn vạ đúng là mưa nắng thất thường.

Nhưng không sao.

Anh là nữ chính, cho anh mưa nắng tùy thích.

Nào, há miệng, để nam chính ca ca đút bánh cho anh.

Khuynh Diễm lưu manh cười cầm thìa đưa tới.

Diêm Túc thật sự muốn giải thích, hắn nói mình thích ăn bánh, chứ không hề nói mình thích bị cô nhét thìa vào miệng.

Nhưng rồi ánh mắt hắn vô tình chạm đến khóe môi hơi nhếch lên của Khuynh Diễm, nụ cười cô vừa dịu dàng cưng chiều lại nghịch ngợm trêu ghẹo, biểu cảm sinh động hơn rất nhiều so với dáng vẻ thờ ơ bình thường.

Diêm Túc thoáng khựng lại, cuối cùng đáy lòng yên lặng thở dài. Thôi, cứ xem như hắn quan ngại bệnh nhân tâm thần đi.

Không nên chọc cô khó chịu, sẽ làm triệu chứng cô trở nặng.

Diêm Túc gật gật đầu, sau đó thấy chết không sờn há miệng. Tới đi!

Nhét thìa vào miệng hắn đi!

Khuynh Diễm: “???”

Ta cảm thấy tiểu ăn vạ cứ có gì đó quái quái?!

Diêm Túc rõ ràng đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng khi chiếc thìa lành lạnh chạm vào đầu lưỡi, gò má hắn vẫn lén lút ửng hồng.

Đôi mắt ẩn sau mặt nạ vô thức nhìn xuống cánh môi Khuynh Diễm, chẳng rõ hắn nghĩ tới loại sự tình gì, mà nhịp tim lại “thình thịch” chạy loạn như nai con bị dọa hoảng hốt.

Khoang miệng ngập tràn hương vị ngọt ngào, lớp bột bánh tan ra mềm mại như bông, khiến tai và cổ hắn cũng bắt đầu bị hun nóng.

Giữa lúc Diêm Túc còn chưa kịp trấn tĩnh bản thân, thì thiếu nữ đối diện bất chợt choàng tay qua sờ sờ môi hắn.

Khuynh Diễm biểu cảm đứng đắn nói: “Môi anh thật mềm… khụ, không phải, môi anh dính kem, tôi chỉ đang lau giúp.”

Diêm Túc: “...”

Đối diện chỗ ngồi của hắn có một chiếc gương, hắn nhìn thấy rất rõ ràng, không có kem nào dính ở đây cả, chỉ có tên đại móng heo đang không ngừng bóp bóp môi hắn.

Ăn đậu hũ của hắn, còn ăn đến quang minh chính đại như vậy.

Nếu không phải bằng chứng rành rành ngay trước mắt, hắn cũng suýt tin là cô tốt bụng săn sóc hắn đấy!

Đồ lưu manh!



Khuynh Diễm không hiểu tại sao mình lại bị tiểu ăn vạ sống chết tiễn ra khỏi nhà.

Chẳng phải lúc nãy mời cô vào ngủ à? Tự dưng mới ăn cơm xong liền đổi ý?

Tiểu ăn vạ là kẻ lừa gạt tình cảm!

Nhưng Khuynh Diễm là một vị đại nhân hào phóng, cô chẳng những không tính toán, mà còn mỉm cười tỏ ý no nê hài lòng: “Ăn ngon lắm, môi… cơm vừa mềm vừa ngọt, lần sau tôi lại tới.”

Rầm!

Cánh cửa nhà Diêm Túc trực tiếp đóng mạnh, luồng khí tạt vào mặt Khuynh Diễm.

Không biết xấu hổ!

Xe chở bệnh nhân tâm thần của Ánh Dương hú vang dừng ngay trước biệt thự, đội ngũ y tế mở rộng vòng tay chào đón cô trở về.

Chị hai của chúng tôi ơi, rốt cuộc cô làm cách nào trốn viện chạy tới tận đây vậy?

Lúc Diêm tổng gọi điện qua, giọng nói của ngài ấy vô cùng đè nén, đến tột cùng cô đã làm gì người ta?

Thảo nào người ta thà chi tiền gấp mười lần cho cô ở lại Ánh Dương, cũng tuyệt đối không muốn rước cô về biệt thự.

Bao nhiêu năm cuộc đời làm bác sĩ, chúng tôi chưa từng thấy bệnh nhân nào tai họa nhân giới như cô!



Đêm khuya, Diêm Túc nằm trên giường, hai mắt mở to thẫn thờ nhìn trần nhà.

Hắn không ngủ được.

Cứ mỗi lần nhắm mắt, là trong đầu liền hiện lên hình ảnh thiếu nữ dịu dàng mỉm cười, giơ chiếc thìa bánh kem ngọt ngào đến bên môi hắn.

Hắn một miếng, cô một miếng, hôn…

Diêm Túc kịp thời tát tát mặt mình. Tỉnh táo lại!

Đánh cho mi chừa cái thói nghĩ lung tung!

Thứ đầu óc phản chủ!

Lẽ nào là do hắn độc thân quá lâu, nên mới nửa đêm nằm tưởng tượng hôn Kiều Khuynh Diễm?

Không được!

Phải thoát khỏi vũng lầy này!

Cách nhanh nhất để không thích một người, chính là liệt kê tính xấu của người đó, để bản thân thấy họ thật đáng ghét.

Đúng! Nhân cách thứ hai của Kiều Khuynh Diễm có vô vàn tính xấu!

Đầu tiên là ăn nói thiếu lý lẽ, tiếp theo là vô sỉ lưu manh, sau nữa là lật lọng dối trá, xấu xa không ai ưa nổi… nhưng thật ra cô đáng yêu lắm, ánh mắt khi nhìn hắn đều rất dịu dàng, cử chỉ quan tâm của cô rất ấm áp, môi cô nhìn mềm mềm, thân thể cũng có mùi thơm thơm, nếu mà bây giờ được ôm...

Diêm Túc khựng lại năm giây, sau đó hình nhân nhỏ dưới đáy lòng liền ôm đầu gào thét.

A A A A A!!

Hắn điên rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.