“Ông nói cái gì? Vai diễn nữ chính không mua được?” Bà Hà lớn giọng hét to.
“Bà ồn ào cho ai xem?” Ông Hà bực bội: “Scandal về Nữ Đế đang chiếm sóng dư luận, các lão đại trong giới đều muốn nhét người vào đoàn phim. Làm sao Hà gia mua nổi vai diễn?”
“Tôi đã nói ông bao nhiêu lần! Nhanh chóng giải quyết Kiều Khuynh Diễm! Nhưng ông cứ không nghe! Cuối cùng lại để nghiệt chủng đó làm loạn ủy khuất Điềm Điềm của tôi!”
Bà Hà càng nghĩ càng uất nghẹn, con cái bị thiệt thòi, không người mẹ nào bình tĩnh nổi.
Nếu không phải do nghiệt chủng họ Kiều cướp đoạt phú quý của Điềm Điềm, sao con bà phải lưu lạc khổ sở ở cô nhi viện?
Từ lúc đón con bé về, bà đã thề phải dành cho con những thứ tốt nhất.
Vậy mà vai diễn nữ chính vốn thuộc về con bé, lại lần nữa bị Kiều Khuynh Diễm phá hỏng!
Rốt cuộc con gái bà đã gây ra tội tình gì, tại sao cứ phải chịu khổ như vậy?
“Tôi đã cho người điều tra nó, nhưng không tra được gì bất thường. Bà còn muốn tôi làm thế nào nữa!” Ông Hà cáu kỉnh gắt lại.
Bà Hà tức giận: “Điều tra không ra bất thường, ông không biết chủ động cắt đứt đường lui của nó sao? Chờ nó gây ra vấn đề, ông mới về nhà nói vai diễn không mua được!”
“Phải! Chỉ có loại phụ nữ thích dắt mũi chồng như bà là giỏi, ai cũng phải hầu hạ bà.”
“Tôi dắt mũi ông?” Bà Hà dồn nén đã lâu, trực tiếp bị một câu này kích thích mất lý trí: “Nếu không có tôi, cái nhà này làm sao được như hôm nay? Là tôi dắt mũi, hay ông là loại đàn ông vô dụng…”
Chát!
“Bà nói ai vô dụng? Lặp lại lần nữa xem!” Ông Hà nóng nảy vung tay.
“Hà Vĩ Hưu! Ông dám đánh tôi! Ông có tin tôi khiến ông tán gia bại sản không!”
“Bà dám!”
Loảng xoảng!
—
Thiếu nữ đeo tai nghe không dây, ngón tay đều đều gõ xuống giường bệnh, dáng vẻ thư thái cứ như đang nghe một khúc nhạc rất êm tai.
Nhưng thực tế, thứ cô nghe chính là âm thanh đập vỡ hỗn loạn cùng tiếng cãi vã ầm ĩ của vợ chồng Hà gia.
Món quà lần trước cô tặng họ khi ghé qua biệt thự, là thiết bị ghi âm gắn ở mọi ngóc ngách, giúp cô thuận tiện theo dõi tình hình.
Dù đoán được quan hệ họ dễ tan vỡ, nhưng không ngờ chỉ một vai diễn của Hà Điềm Điềm, cũng khiến họ phát sinh ẩu đả.
Khuynh Diễm ngẩn người nhìn mây bay ngoài cửa sổ, đáy mắt tĩnh lặng không rõ đang suy nghĩ điều gì.
Cốc cốc.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ, ngay sau đó liền bị đẩy mở, người đàn ông ngồi trên xe lăn chậm rãi xuất hiện.
Hắn lạnh lùng nhìn cô, phông nền phía sau lưng đều đằng đằng khí thế đến để hỏi tội.
“Tôi đã cảnh báo cô không được ra ngoài náo loạn, vì sao cô không nghe lời?” Diêm Túc khép cửa lại, đẩy xe tới gần giường, âm thanh tức giận tra hỏi.
Khuynh Diễm ngước mắt nhìn hắn, mỉm cười nói: “Cuối cùng anh cũng đến.”
Diêm Túc lập tức khựng lại. Cô nói vậy là sao?
Chẳng lẽ cô cố ý bỏ chạy náo loạn khắp nơi, chỉ vì muốn hắn đến tìm cô?
Khuynh Diễm chậm rãi tháo tai nghe xuống, tùy ý nhét vào túi quần, nhạt giọng nói: “Tôi muốn gặp anh, nhưng anh cứ không cho tôi vào nhà.” Tiểu ăn vạ quá hư, cần phải bị phạt.
Hôm nay hắn đã chủ động tới phòng cô, nếu cô không nhân cơ hội làm chút gì đó, thì quá có lỗi với hắn.
Đáy mắt Khuynh Diễm lóe lên ý đồ xấu, nhưng Diêm Túc vẫn không hề hay biết.
Hắn đang nghĩ rằng cô đi náo loạn là vì muốn gặp hắn.
Bác sĩ đã nói, tư duy của người mắc bệnh tâm lý chỉ như một đứa trẻ. Họ hư hỏng, vì họ muốn lôi kéo sự chú ý của người quan trọng trong lòng mình.
Lẽ nào hắn… là người quan trọng với cô sao?
Nếu thời gian qua hắn đồng ý gặp cô, có phải cô đã không làm những chuyện nguy hiểm kia không?
Diêm Túc càng nghĩ, càng cảm thấy người sai là mình.
Hơi thở hung ác quanh thân hắn dần biến mất, chỉ là giọng nói vẫn rất lạnh lùng: “Sau này nếu cô còn không nghe lời, tôi sẽ nhốt cô vào phòng tối, phạt cô thật nặng. Về sau cô phải ngoan ngoãn, biết không?”
Khuynh Diễm nhướng mày. Nhốt phòng tối? Phạt thật nặng?
Ý của tiểu ăn vạ là… muốn trải nghiệm cảm giác mạnh với ta?
Được nha!
Ta đồng ý!
Diêm Túc: “…” Hắn đang đe dọa cô, biểu cảm cô hào hứng như vậy là có ý gì?
Khuynh Diễm híp mắt cười, đáy lòng lóe lên vô vàn sáng kiến: “Anh định phạt tôi thế nào? Nếu anh chưa nghĩ ra, tôi có thể hướng dẫn anh.”
Trực giác mách bảo Diêm Túc mau mau lùi lại, phải đề phòng con người trước mắt này.
Nhưng vì hình tượng tổng tài cao lãnh, hắn kiên trì siết chặt thanh vịn xe lăn, không chịu thua đáp trả: “Không cần cô hướng dẫn, tôi biết mình phải làm gì.”
“Ồ, vậy hình phạt của anh ra sao?” Khuynh Diễm hứng thú hỏi.
Diêm Túc lạnh giọng lưu loát kể: “Cho cô ăn thức ăn xấu xí, mặc quần áo xấu xí, ngủ trên giường cứng như đá. Còn nữa, không được uống sữa nóng, không được xem ti vi, và quan trọng là không được gặp tôi.”
Khuynh Diễm: “…” Tiểu ăn vạ là đồ độc ác!
Tại sao anh có thể nghĩ ra hình phạt tàn nhẫn như vậy!
Kịch bản nhốt phòng tối này không đúng!
Đạo diễn, ta muốn đổi lại!
Khuynh Diễm vẫn chỉ hờ hững nhếch môi, nhưng Diêm Túc theo bản năng cảm nhận được cô đang bất mãn kháng nghị.
Thì ra suy đoán của hắn thật sự đúng, những thứ hắn dự định phạt cô, đều là những thứ cô không thích nhất.
Bao gồm cả chuyện không được gặp hắn.
Kiều Khuynh Diễm, rất thích gặp mặt hắn.
Đáy lòng Diêm Túc vô thức mềm xuống, giọng nói ôn nhu dỗ dành: “Sau này cô đừng chạy loạn nữa, ngoan ngoãn ở Ánh Dương, mỗi tối tôi cho người đón cô qua nhà ăn cơm, được không?”
Khuynh Diễm lắc đầu: “Không được, tôi còn phải đi đóng phim.”
Diêm Túc vừa nghe liền nhíu chặt mày: “Đóng phim cái gì? Cô còn chưa khỏi bệnh, tôi không cho phép!”
Giới giải trí vô cùng phức tạp, bên trong dày đặc thủ đoạn.
Lỡ đâu cô bị người ta bắt nạt, bệnh tình nghiêm trọng hơn thì sao?
Tuyệt đối không được đi đóng phim!
Khuynh Diễm suy nghĩ vài giây, đứng lên bước tới gần Diêm Túc, nhẹ giọng dỗ: “Anh ngoan, đừng náo. Tôi ôm anh một cái, anh để tôi đi đóng phim.”
“Kiều Khuynh Diễm, tôi không đùa với cô! Tôi nói cô không được về giới giải trí!” Diêm Túc nghiêm khắc nhấn mạnh, thái độ không chấp nhận thương lượng.
“Vậy ôm ôm hai cái, thế nào?” Khuynh Diễm tiếp tục cười hỏi.
“Tôi không… Cô làm gì! Mau buông ra!” Diêm Túc bất ngờ bị tập kích, tức giận quát to.
Khi Khuynh Diễm bị thương một cánh tay, hắn còn không thoát nổi cô. Bây giờ cô hai tay lành lặn, hắn đương nhiên hết đường trốn chạy.
Thiếu nữ xoa xoa lưng hắn, dỗ dành hỏi: “Tôi ôm ôm đến khi nào anh đồng ý thì thôi.”
Diêm Túc dám khẳng định, Khuynh Diễm không phải đang thuyết phục hắn, mà cô là đang lợi dụng cơ hội để ôm ấp sờ mó hắn!
Nếu thật sự muốn thuyết phục, cô nên trình bày lý do trưng cầu ý kiến hắn, chứ không phải đè hắn ra ôm!
“Kiều Khuynh Diễm, cô mà còn không chịu buông tay, tôi sẽ cắt đứt đường về giới giải trí của cô.”
Diêm Túc gằn giọng tỏ ra thật đáng sợ, nhưng cô gái trong lòng vẫn cứ ngang nhiên ôm hắn.
“Không sao, chúng ta có rất nhiều thời gian, tôi ôm anh ngủ đến sáng cũng được.”
“Kiều Khuynh Diễm! Cô… không được cởi! Dừng lại cho tôi!!”
—
Một giờ sau.
Diêm Túc quần áo lộn xộn đẩy xe ra khỏi phòng bệnh.
Trợ lý đứng bên ngoài không dám ngẩng đầu. Cửa phòng ở đây không có cách âm, Diêm tổng bị khinh bạc thế nào hắn đều nghe rõ.
Nhưng hắn sợ biết quá nhiều sẽ bị diệt khẩu, cách tốt nhất là giả mù giả điếc.
“Kiều Khuynh Diễm muốn tham gia dự án Nữ Đế.” Diêm Túc trầm giọng bực bội nói.
“Vậy có cần…” đem tiền chặt đứt con đường của cô ấy không?
“Cần.” Diêm Túc không chờ trợ lý hỏi hết câu, đã mất kiên nhẫn đáp: “Liên hệ đạo diễn, sắp xếp vị trí tốt cho Kiều Khuynh Diễm, cần tiền thì cứ tìm tôi.”
“Vâng... Hả?!” Trợ lý kinh ngạc ngước lên.
Ngài không cắt đứt con đường của Kiều tiểu thư, mà còn tiếp tay cho cô ấy?
Diêm tổng, có phải ngài… đã bị cô ấy cường bạo đến khuất phục rồi không!
Xin lỗi Diêm tổng, tôi vô năng, không bảo vệ được sự trong sạch của ngài!