Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 487: Chương 487: Bách linh chi chủ (2) 2




Trên nền trời tối tăm không thấy nhật nguyệt, thiếu nữ một thân y phục huyết sắc cổ đại đang từ giữa không trung thong thả tiếp đất.

Theo động tác rơi xuống của cô, tà ngoại y tung bay như đóa hoa U Mặc đang chậm rãi nở rộ, tuyệt mỹ ẩn hiện giữa hơi thở tử vong cận kề.

Mái tóc đen tùy ý buộc lại bằng sợi chỉ đỏ, cô đứng giữa nơi tử khí âm u, nhưng trên thân lại không nặng nề oán niệm như chúng quỷ, cũng chẳng có hận thù của một kẻ chấp nhất không chịu đầu thai.

Dường như cô chỉ vô tình đi lạc đến Bách Linh, chứ không phải loại người làm xằng bậy bị thiên đạo vứt bỏ.

Đây quả thật là cô gái đẹp nhất như lời ông lão nói… đó chỉ là suy nghĩ của những tấm chiếu mới chưa trải sự đời.

Còn đối với đám quỷ lâu năm, thì chính là đại ma đầu Diễm Vương quay lại rồi!!

Ông lão bên kia nhịp nhịp ngón tay, đáy lòng thầm cảm thán. Con nha đầu này lại làm màu.

Chẳng biết học theo ai mà ra tính xấu như vậy… hình như là học theo ông thì phải.

Khuynh Diễm chợt dừng lại, hai chân lơ lửng cách mặt đất một khoảng xa, ánh mắt nhàn nhạt nhìn bao quát khắp xung quanh.

Da đầu đám quỷ cũ tức khắc run lên bần bật.

Lúc nãy Di Lão kể chuyện hù dọa, nên mấy con quỷ mới tới sợ hãi đổ máu khắp nơi, chất lỏng đậm đặc tích tụ biến cả con phố thành dòng sông máu.

Mà trọng tâm là, quỷ cũ bọn chúng còn lấy phao ra bơi lội, ngắt đầu xuống chơi ném bóng rổ giữa sông.

Còn mẹ nó bị Vương bắt tại trận!

Mau! Mau thu máu lại!

Ngươi, nhặt cái đầu lên, không được ném đầu cổ lung tung!

Vương ghét nhất là mấy con quỷ dùng vẻ ngoài xấu xí lượn trên phố!

Cô ấy nuốt hết cả đám vào bụng bây giờ!!

Đám quỷ mới đến còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì dòng sông máu nháy mắt đã bốc hơi không còn tung tích. Đầu cổ tay chân của mấy con quỷ cũ đều quay về đúng vị trí, ngay cả những con chết vì tai nạn, tròng mắt rớt bên ngoài cũng lập tức nhét vào trong.

Nếu phút trước nơi này chính là hiện trường ma quỷ kinh dị, thì bây giờ chỉ còn quang cảnh chỉn chu sạch sẽ như nơi ở con người.

Khuynh Diễm chờ sau khi máu biến mất, mới chậm rãi chạm chân xuống đất, ngắn gọn lên tiếng: “Phá hoại mỹ quan công cộng, nợ nhân gấp đôi.”

Đám quỷ cũ: “…” Khóc thét!!

Chúng đã nợ ngập đầu rồi, giờ nhân gấp đôi thì biết khi nào mới trả hết!

Có đôi khi chúng cảm thấy thật sự hối hận, thời điểm cánh cửa địa phủ mở ra, đáng lẽ chúng nên đi đầu thai cho rồi. Tới Bách Linh làm gì để bây giờ nợ nần trăm năm không lối thoát.

Oan hồn vất vưởng qua ngày, không thể báo thù, cũng không thể hoàn thành tâm nguyện, tồn tại chỉ vì trả nợ mà thôi.

Khuynh Diễm đứng trước một căn nhà, ngoắc ngón tay ra hiệu: “Lão già, đi theo ta.”

Ông lão bên trong chậc lưỡi nói: “Ta còn chưa phổ biến xong quy tắc ngầm cho lính mới, ngươi kiên nhẫn chờ đi.”

“Được thôi.” Khuynh Diễm khoanh tay dựa vào cửa, nhếch môi cười: “Lợi nhuận chia sáu bốn, ta sáu ông bốn.”

Động đến tiền, Di Lão liền không che giấu biểu cảm ghét bỏ, càu nhàu khó chịu: “Lẽ ra năm đó khi nhìn thấy ngươi dở sống dở chết, ta không nên nhặt ngươi về. Vừa nuôi tốn cơm, mỗi lần kiếm tiền còn bị ngươi bòn rút.”

“Thứ nhất, ta không ăn cơm. Thứ hai, tiền ông kiếm được là thu lợi trên danh tiếng ta.” Khuynh Diễm dừng lại, vuốt cằm suy tư: “Nghĩ kỹ thì nên chia bảy ba, ta bảy ông ba.”

Di Lão: “…” Nói tiếp nữa chắc chắn sẽ biến thành chia mười không, con nha đầu này mười, còn ông là không.

Đừng hỏi vì sao ông biết rõ như vậy, bởi những cách thức lừa đảo mà cô áp dụng, chính là học từ ông.

Trường Giang sóng sau xô sóng trước, còn cô thì trực tiếp đập sóng vào thẳng mặt ông!

Chẳng biết vì ông là một người thầy đại tài, hay vì ông bị nghiệp chướng hoàn trả nữa, ai.

Di Lão cố nén bi thương, quay lại tiếp tục rùng rợn nói với đám quỷ mới: “Diễm Vương rất đáng sợ, khi tâm tình không tốt, sẽ nhai nát đầu các ngươi!”

“Nếu ai muốn được an toàn, có thể đăng ký dịch vụ bảo hiểm quỷ thọ ở chỗ ta. Có Di Lão ta đây bảo kê tính mạng, chắc chắn không ai dám ăn các ngươi, giá cả phải chăng, đăng ký sớm sẽ được khuyến mãi...” âm thanh thao thao bất tuyệt.

Khuynh Diễm đứng bên kia liếc mắt nhìn qua, tư thái lười nhác chờ đợi.

Còn đám quỷ cũ đang thầm lặng gạt lệ, nhìn những tấm chiếu mới đi lên vết xe đổ của mình năm xưa.

Ở Bách Linh Giới, thà tin cái đầu gối còn hơn tin Di Lão!

Oan hồn chúng quỷ tồn tại ở Bách Linh lâu nhất là vài trăm năm, rồi sẽ tan biến vào hư vô, không còn cơ hội luân hồi.

Nhưng có hai đại quỷ đã ở đây lâu đến nỗi không tính được ngày tháng, chính là Di Lão và Khuynh Diễm.

Nghe nói, Di Lão là thế hệ quỷ tổ tông, ông tới sớm hơn cả Khuynh Diễm. Có điều ông không tranh giành cho riêng mình, mà chỉ giúp cô đoạt giang sơn.

Ông cũng không tùy tiện cắn nuốt kẻ khác, thú vui lớn nhất của ông là đi lừa gạt tiểu quỷ và nói xấu sau lưng Khuynh Diễm.

Vậy nên, thứ không đáng tin nhất tại Bách Linh, chính là những gì tuôn ra từ miệng Di Lão!



Cánh cửa sương phòng đóng lại, ông lão râu tóc bạc phơ tùy tiện gác chân lên ghế, một bên đếm tiền, một bên nhạt giọng nói: “Nha đầu nhà ngươi biến mất suốt hai tháng, ta còn tưởng ngươi đào tẩu luôn rồi.”

Lúc vừa trở về, Khuynh Diễm cũng khá bất ngờ. Cô đi suốt tám thế giới, cộng dồn đã mấy trăm năm, nhưng thời gian thực tế chỉ có hai tháng.

Không nghĩ lại chênh lệch lớn như vậy.

Di Lão ngẩng đầu hỏi: “Thế nào? Có thu hoạch được lợi lộc gì không?”

“Bội thu.”

Khuynh Diễm chậm rãi xòe lòng bàn tay, bên trong xuất hiện những sợi ánh sáng trắng.

Di Lão vừa nhìn thầy, liền ngạc nhiên đến ném luôn mớ tiền đang cầm: “Thanh hồn! Tiểu nha đầu lợi hại! Lát nữa gia gia chia hết ngân phiếu cho ngươi!”

Bách Linh Giới là vùng đất chỉ chứa hồn phách, tuy tất cả ở đây đều được gọi chung là quỷ, nhưng thực tế lại phân ra hơn trăm loại linh hồn.

Tàn tệ nhất là ác quỷ, đông đảo nhất là du hồn, và khan hiếm nhất là thanh hồn.

Thanh hồn chính là loại linh hồn đã được thanh tẩy oán niệm, sạch sẽ tinh khiết, hương vị rất thơm ngon.

Nhưng không phải dùng để ăn, mà là để gửi chúng đến địa phủ, đổi lấy quỷ thọ cho Khuynh Diễm, Di Lão, và nhóm quỷ quân.

“Khoan đã! Sao ngươi lại thu thập được nhiều thanh hồn như vậy?” Sắc mặt Di Lão đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Những thứ mang đến lợi ích quá lớn, chắc chắn đều tiềm ẩn cạm bẫy.”

Khuynh Diễm chậm rãi gật đầu: “Quả thật có bẫy. Ta phát hiện một tổ chức giam giữ rất nhiều hồn phách. Chỉ không ngờ chúng còn nhốt cả thanh hồn, xem như chúng được vinh hạnh tặng quà cho ta vậy.”

Điểm danh cụ thể, thanh hồn mà cô mang về bao gồm Tống Linh Lan, Hoan Nữu, Kỷ Ôn, Hàn Tố Ly, Mạn Điệp, và Tam Hoa.

Các nam nữ chính thế giới nếu không hắc hóa, đều chính là thanh hồn. Ngoài ra còn có trường hợp đặc biệt như Hoan Nữu, Tam Hoa, Mộc Bối.

Chỉ đáng tiếc, ở thế giới tu tiên, cô ra đi quá sớm, nên đã không thể dẫn hồn Mộc Bối về.

Dường như những người mà Khuynh Diễm giúp đỡ trong tám thế giới qua, đều không phải hành động vô ý, mà cô đã sớm nhắm đến độ tinh khiết của hồn phách họ.

Cô hỗ trợ cuộc đời họ êm đẹp thuận lợi, để họ không bị thù hận vấy bẩn. Chỉ cần họ vẫn nguyên vẹn sơ tâm, cô sẽ có thể đem họ gửi đến địa phủ.

Đây là giao dịch công bằng, họ được thoát khỏi sự giam cầm của tổ chức phía sau, còn cô đổi lại được quỷ thọ cho mình.

Ác ma tâm tính lãnh đạm, nếu không có lợi ích, sẽ không ngẫu hứng giúp đỡ người khác.

Thậm chí ngay cả khi chủ nhân Hắc Khuyển muốn dùng Tịch Dạ để buộc cô ký khế ước đồng thuận, cũng chỉ là nước cờ viển vông.

Tịch Dạ rất quan trọng với Khuynh Diễm, nhưng cô sẽ không từ bỏ sức mạnh vì hắn.

Vào thời khắc cuối cùng, cô… đã lựa chọn trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.