Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 429: Chương 429: Cô Giáo Phù Thủy (1) 2




Khuynh Diễm nhấc váy đi xuống sân khấu, thẳng tắp bước ra khỏi khu vực nghị luận ồn ào, tiến đến nơi vắng vẻ ở hậu viện.

“Dù mọi thứ có gian nan, thì vẫn đương đầu... Nói vậy tức là cô ta muốn giữ chặt điện hạ, quyết không buông tha ngài ấy!”

“Điện hạ thật đáng thương...”

Khi tiếng bàn tán nhỏ dần rồi biến mất, Khuynh Diễm mới quay người lại, khó hiểu nhìn kẻ đứng sau lưng mình: “Cô đi theo tôi làm gì?”

Một chiếc khăn tay chìa đến, nữ hầu mặt không cảm xúc đáp: “Lau nước mắt cho tiểu thư.”

Khuynh Diễm: “...” Nhìn ta có chỗ nào giống đang muốn khóc sao?!

“Nếu tiểu thư ngại phải khóc trước mặt tôi, thì cứ xem như tôi mù là được.” Nữ hầu lạnh lẽo bổ sung, nhưng hai mắt vẫn mở trân trân nhìn cô, không hề có ý tế nhị xoay mặt qua hướng khác.

Khuynh Diễm: “...” Đây là thể loại người hầu thần tiên gì?

Nếu ta thật sự muốn khóc, bị nhìn kiểu này thì nước mắt cũng mẹ nó chạy ngược vào trong!

“Cô đi đi, tôi cần một nơi yên nghỉ... khụ, không phải, là yên tĩnh.” Khuynh Diễm xua tay.

Nữ hầu mặt lạnh lắc đầu: “Tôi rất yên tĩnh, tôi bị câm.”

“Vậy nãy giờ cô dùng sóng não nói chuyện với tôi à?” Khuynh Diễm nhướng mày cười.

“Dù không biết sóng não là gì, nhưng tiểu thư là chủ, tôi là tớ, cô nói thế nào thì chính là thế nấy.” Nữ hầu vô cùng phục tùng đáp.

Ánh mắt Khuynh Diễm hơi lóe lên: “Cô cũng biết tôi là chủ, nhưng cô lại không làm theo mệnh lệnh tôi?”

“Một người chủ không cho đầy tớ tiền, thì không phải là người chủ chân chính.” Nữ hầu móc túi đem ra hai đồng bạc: “Đây là tiền công tôi được thuê để giám sát tiểu thư, nếu cô ra giá cao hơn, tôi sẽ chuyển qua phe cô.”

Khuynh Diễm không đáp lời, mà chỉ im lặng kéo khóe môi.

Lúc này, nếu có người đi ngang qua, sẽ nhìn thấy khung cảnh rất... một lời khó nói hết.

Hai cô gái đứng đối diện nhau, một người mặt đơ như tượng sáp, một người lại cười cứng ngắc như búp bê. Gắn thêm chiếc nhạc nền kinh dị, có thể trực tiếp lên sóng phim ma.

Hai người cứ nhìn thẳng vào mắt nhau như vậy, không ai lên tiếng phá vỡ thế cân bằng.

Mà theo sự im lặng này, không khí cũng bắt đầu xuất hiện áp lực đè nén.

Chợt nữ hầu tung lên một đồng bạc trắng!

Chất bạc thượng hạng lấp lánh giữa không trung, hai mặt đồng tiền lật sấp ngửa mấy vòng, rất nhanh liền rơi xuống.

Khuynh Diễm giơ tay đón lấy, nhạt giọng cười: “Đổi cho cô một đồng vàng.”

“Cảm tạ tiểu thư, vậy thì Selina xin phép lui trước.” Nữ hầu cúi đầu đúng quy cách, sau đó quay lưng rời khỏi khuôn viên vườn hoa.

Khuynh Diễm nhìn theo cô ấy, đáy mắt hiện lên mấy phần hứng thú.

Hắc Khuyển cảm thấy, phân cảnh này còn hơi thiếu thiếu.

Lẽ ra bây giờ kí chủ của nó nên nói thêm câu: “Cô gái này thật thú vị!” Vậy mới trọn vẹn cho cảnh nam chính lần đầu gặp nữ chính...

A phi! Phi!

Rốt cuộc nó đang bổ não cái quái gì vậy chứ?



Đây là thế giới phương Tây thời Trung cổ, nhưng không phải thế giới thông thường, mà bối cảnh chính xoay quanh pháp thuật.

Vào ngàn năm trước, sau cuộc chiến tiêu diệt phù thủy bóng đêm, thì ma pháp đã hoàn toàn biến mất khỏi nơi này, và chỉ còn sự tồn tại của ma thuật.

Tuy ma thuật kém xa uy lực thần kỳ của ma pháp cổ xưa, nhưng số người sở hữu nó vẫn rất khan hiếm.

Chỉ 5% dân số có ma thuật, nên đa phần họ sẽ có tiếng nói hơn người bình thường.

Nếu họ là con cái nhà quý tộc, thì thế lực và địa vị sẽ càng bành trướng.

Còn nếu là dân thường, thì có thể gia nhập quân đội hoàng gia. Tuy đồng bạc kiếm được khá nhiều, nhưng vẫn không thể sánh bằng quý tộc.

Tại sao?

Bởi vì sự phân hóa giai cấp ở thế giới này vô cùng sâu sắc, mọi quyền lực đều tập trung vào tay quý tộc, còn dân thường luôn bị chèn ép.

Nam chính là Đại hoàng tử Nolan Bettencourt của vùng Magixland, một chàng trai được miêu tả là dịu dàng như nước, bao dung thương người, tài năng xuất chúng, sở hữu ma thuật hệ lôi.

Từ nhỏ đã được quốc vương yêu quý, cũng như lựa chọn làm người thừa kế ngai vàng đời tiếp theo.

Mặt khác, Đại hoàng tử không phân biệt tầng lớp giai cấp, đối xử với mọi người bình đẳng như nhau. Vì vậy, dân chúng khắp nơi đều rất tôn kính hắn.

Nữ chính Lani Costa, một cô gái nhà nông, gia đình không có sản nghiệp, chính là kiểu nghèo từ trong trứng.

Nhưng Lani luôn muốn thay đổi số phận, cô tin rằng sẽ có một ngày mình trở thành tầng lớp quý tộc đứng trên cao.

Đương nhiên, bởi vì cô là nữ chính, nên ước mơ của Lani không khó để thực hiện.

Cô sở hữu ma thuật hệ ánh sáng, được tuyển vào học viện hoàng gia. Và rồi tương tự như cốt truyện Cinderella (Lọ Lem), Lani gặp Nolan, hai người rơi vào lưới tình ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Đoạn giữa có một số vấn đề ngăn trở, nhưng tất cả đều được giải quyết.

Cuối cùng, Lani lấy hoàng tử, trở thành giai cấp quý tộc mà cô hằng mơ ước.

Kết thúc mỹ mãn hạnh phúc, mô típ quen thuộc của truyện cổ tích.

Đây là mối tình đẹp, và cũng chẳng có gì đáng chê trách... nếu như Đại hoàng tử không phải vị hôn phu của nguyên chủ, và hắn không cắm trên đầu cô ấy mấy chục chiếc sừng.

Nói mấy chục chiếc sừng thì oan cho hắn quá, cùng lắm là trồng một bãi cỏ xanh mướt, đủ để phi ngựa suốt mười ngày mười đêm mà thôi.

Nguyên chủ Kadienne Granderi, con gái của Đại công tước xứ Moniz.

Vì cha cô là tầng lớp quý tộc bậc cao, quyền lực chỉ xếp sau quốc vương, nên từ nhỏ nguyên chủ đã thân thiết với Nolan.

Vương hậu, mẹ ruột của hắn, luôn nói cho nguyên chủ rằng, chỉ có cô mới xứng đôi với Đại hoàng tử con trai bà ta.

Mà Nolan cũng đối xử rất tốt với nguyên chủ, nên cô đã tin đây chính là sự thật.

Ôm một tình yêu hồng phấn bước vào đời, kiên quyết làm trái ý cha, cầu xin ông cho cô đính hôn với Đại hoàng tử.

Nhưng nhân vật quần chúng và nam chính, có thể thành đôi sao?

Câu trả lời dĩ nhiên là không!

Thời điểm được quốc vương ban hôn, Nolan vẫn nói cười vui vẻ. Thế nhưng khi lễ đính hôn diễn ra, hắn lại không xuất hiện!

Mà Đại công tước đang tức giận nguyên chủ, nên cũng chẳng có mặt ở đây.

Kết quả là cô bị quan khách xung quanh không chút kiêng nể cười nhạo.

Đối với một tiểu thư cao quý xem trọng địa vị, thì đây chính là đả kích vô cùng lớn!

Nguyên chủ một mình khóc trên sân khấu, tinh thần suy sụp và trực tiếp ngất xỉu.

Mấy ngày sau đó, Nolan đã đến nhận lỗi, nói rằng bởi vì hắn ngã bệnh, nên mới vắng mặt ở lễ đính hôn.

Có bao nhiêu thiếu nữ mới lớn đủ sức chống cự trước lời xin lỗi kèm theo những bông hồng rực rỡ và một bản tình ca ngọt ngào?

Không ngoài dự đoán, nguyên chủ tha thứ cho Nolan.

Nhưng cô đã ngây thơ không biết, nếu hắn thật tâm muốn xin lỗi, thì nên tổ chức lại tiệc đính hôn, và công khai khôi phục danh dự cho cô.

Đằng này hắn lại nấp ló trong bóng tối, và để mặc người ngoài sỉ vả rằng cô đeo bám hắn.

Tình trạng này vẫn cứ kéo dài, cho đến một ngày nguyên chủ vô tình phát hiện... Nolan lên giường với người khác!

Được thôi, cứ cho là tuổi trẻ phóng khoáng đi.

Nhưng sao hắn lại có thể ngủ dạo với toàn bộ phụ nữ trong giới quý tộc?

Nói toàn bộ thì hơi quá, chỉ bao gồm những người xinh đẹp thôi.

Khi bị nguyên chủ chất vấn, Nolan đã nói thế này: “Xin em đừng trách ta, bởi vì ta quá đỗi dịu dàng và không nỡ làm phụ nữ khóc, nên khi họ cầu xin được ngủ với ta, ta không thể nhẫn tâm từ chối họ.”

Khuynh Diễm: “...”

Từ từ đã.

Dừng ở đây một chút.

Tại sao nam chính ngủ với nhiều người như vậy, mà câu chuyện vẫn kết thúc tốt đẹp?

[Nội dung truyện cổ tích chỉ kể hoàng tử cưới cô bé nhà nghèo, nhưng đâu có đề cập quá khứ của hắn, cũng đâu nói sau khi hai người cưới nhau về, họ có cuộc sống thế nào.]

Hắc Khuyển trả lời một cách đương nhiên: [Ở những phần không được kể đó, dù hoàng tử có làm gì, độc giả cũng không biết. Vì vậy, đây vẫn là câu chuyện tốt đẹp.]

Khuynh Diễm im lặng hơn năm giây, mới tiêu hóa hỏi: “Nhưng tại sao một người, lại có thể ngủ với nhiều người?”

Không thể trách cô thiếu hiểu biết, bởi vì những kịch bản trước đây dù nam chính có tệ đến đâu, thì họ cũng không phải ngựa giống, bạ đâu ngủ đó.

Mối quan hệ chung thủy chỉ có hai người, đã định hình tư tưởng Khuynh Diễm.

Vì vậy khi nghe về Nolan, cô đại khái là... đang bị đả kích quan niệm chăn gối!

Hắc Khuyển: [...] Nó cảm thấy mình không nên giải thích cho kí chủ, lỡ như cô nghe xong bị nhiễm tư tưởng tra nam, cắm sừng lên đầu đại nhân vật thì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.