Khi Radley và Khuynh Diễm đang thảo luận vai diễn nam chính phim truyền hình, thì nhóm học sinh bên kia lại lần nữa xảy ra tranh cãi.
Và Mộ Ngôn cũng bị kéo vào.
Một nam sinh nói: “Tóc Trắng, bình thường không phải cậu thân thiết với bà cô phù thủy lắm sao? Mau gọi cô ta đến đón cả bọn về đi!”
Tốc độ phản ứng của Mộ Ngôn chậm chạp, nên hắn vẫn đang ngơ ngác, chưa kịp tiếp thu danh xưng “Tóc Trắng” là ám chỉ mình.
Charles nhíu mày trả lời trước: “Cậu ấy có tên, là Mộ Ngôn. Nếu không thể gọi đúng tên người khác thì đừng tới nhờ vả.”
“Được rồi, Mộ Ngôn, Mộ Ngôn.” Nam sinh qua loa đối phó: “Nhanh gọi cô giáo đến đi.”
Mộ Ngôn hơi ngẩng đầu, từ tốn chậm thật chậm đáp: “Cô giáo... nói... sáng mai... mới đến.”
Là học sinh nhỏ thì phải nghe lời.
Không được làm cô giáo tức giận nha.
“Đợi đến sáng mai cho bọn tôi chết cóng chắc? Cậu không bị nước dội ướt người, nên cậu nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ?” Nam sinh vắt mảnh vải ướt sũng nước giơ lên trước mặt Mộ Ngôn, bực tức gắt gỏng.
“Cậu hung với ai đấy? Nước trên người các cậu là do cậu ấy làm ra sao? Nếu không phải các cậu tự gây sự, thì cũng đâu biến thành bộ dạng thảm hại này.” Charles bước lên bênh vực.
Không phải hắn anh hùng nghĩa hiệp gì đâu, mà hắn sợ lỡ như cô giáo biết hắn trơ mắt nhìn học trò cưng của cô bị bắt nạt, thì ngày tháng về sau của hắn sẽ càng khó sống.
Cuộc đời hắn thật sự quá gian nan!
Nam sinh bên kia bị nói trúng lỗi lầm, bắt đầu dựng gai nhọn gây sự: “Tóm lại là các cậu không chịu giúp tôi đúng không?”
Charles cũng bị chọc cho bực bội: “Đúng đó! Ăn nói khó nghe như cậu thì ai thèm giúp?”
Nam sinh giơ ngón tay chỉ chỉ: “À à được lắm, không giúp thì tới đây đánh một trận đi!”
Nhưng khi ẩu đả sắp lần nữa diễn ra, mọi người chợt nghe Mộ Ngôn cất tiếng gọi: “Cô giáo...”
Thật sự vô cùng thần kỳ, hai chữ “cô giáo” này vừa thốt ra, cả đám hổ báo đều biến thành bầy thỏ ngoan ngoãn nhu thuận nắm tay nhau.
Dáng người ngay ngắn, ánh mắt láo liên ngó khắp xung quanh, cứ như sợ Khuynh Diễm sẽ từ đâu đó nhảy bổ ra vặt lông cả đám!
“Đã dạy... có não... mà không dùng... trở về... sẽ bị phạt.” Mộ Ngôn dùng tốc độ chậm rì rì bổ sung câu nói chưa trọn vẹn phía trên.
Nhóm học sinh: “...” Thì ra không phải bà cô phù thủy đến, mà là hắn chỉ đang nhắc lại lời cô giáo dạy dỗ.
Nhưng cái tên Tóc Trắng này, hắn cố tình nói chậm để dọa tụi mình hết hồn đúng không?
Mộ Ngôn nghĩ cách, từ từ lên tiếng: “Đốt lửa... hong khô... quần áo... sẽ đỡ lạnh.”
Nam sinh ở đối diện cục cằn than vãn: “Nhưng bọn tôi mất hết ma pháp rồi, đốt lửa bằng niềm tin chắc?”
“Cô giáo...” Mộ Ngôn dừng lại, hít thở một chút.
Nhưng mấy đứa nhỏ xung quanh thì sợ đến nín thở, vội vàng quay đầu xem có phải Khuynh Diễm đến hay không!
“Đã dạy...” Mộ Ngôn tiếp tục từ từ lên tiếng: “Cơ thể... là... bình chứa... năng lượng...”
“Này! Cậu không thể nói liền một mạch sao? Mắc gì cứ ngắt ngắt giữa chừng hù bọn tôi vậy?” Nam sinh bị dọa cho mệt tim phát cáu.
Mộ Ngôn hiền lành lắc đầu, chậm chạp đáp: “Tôi... bẩm sinh… đã bị bệnh… nên không thể... nói nhanh...”
Nam sinh nghe thấy câu này liền khựng lại.
Thường ngày lên lớp Mộ Ngôn luôn đi cùng Khuynh Diễm, hắn không trò chuyện với bất kỳ ai khác ngoại trừ nhóm Charles.
Vì vậy nam sinh này không hề biết việc Mộ Ngôn phản ứng chậm chạp.
Giờ đã hiểu ra, Mộ Ngôn chỉ đang muốn giúp mọi người, chứ không phải hù dọa bọn họ.
Nam sinh vừa mới hung hăng tự thấy ngượng ngùng, hắng giọng nhẹ nhàng xuống: “Khụ... Cậu nói tiếp đi, bình chứa gì?”
Mộ Ngôn chợt rơi vào suy tư.
Tại sao người này phát hiện hắn phản ứng chậm chạp, nhưng lại không ghét bỏ hắn?
Thậm chí những học sinh xung quanh, cũng chẳng ai tỏ ý chê bai phán xét hắn.
Mộ Ngôn cẩn thận quan sát, sau đó mới phát hiện bọn họ đều đang lạnh đến tê cóng rồi, chuyện mình còn lo chưa xong, nên chẳng tâm trạng đâu đi quản chuyện người khác nữa.
Thì ra cô giáo nói đúng, chỉ những kẻ quá rảnh rỗi mới suốt ngày đi sinh sự, chèn ép người yếu hơn cốt để thỏa mãn lòng hư vinh ảo tưởng.
Otis chính là loại điển hình như vậy, học trò nhỏ Mộ Ngôn không cần vì lời tiêu cực của loại người đó mà tự ti nha.
“Này, sao cậu im lặng thế? Cậu giận vì lúc nãy tôi quát cậu à?” Nam sinh kia hỏi han hai câu, gãi đầu nói: “Tôi… xin lỗi cậu được chưa?”
Nam sinh này tuy hung hăng, nhưng hắn cũng chỉ hung với mấy thằng khó ưa giống mình, chứ hắn không bắt nạt kẻ yếu.
Quát to dữ dằn với một người hiền lành chậm chạp, làm hắn tự cảm thấy hổ thẹn.
Con ngươi thuần khiết của Mộ Ngôn hiện lên tia bất ngờ, thật lòng thật dạ nói: “Cậu là… người đầu tiên… xin lỗi tôi… Tôi… vui lắm… Cảm ơn… cậu… nha.”
Nam sinh: “…” Làm sai xin lỗi mà còn được cảm ơn hả?!
Con nhà ai mà ngoan dữ vậy nè?
Mộ Ngôn từ tốn nói tiếp phần nội dung dang dở lúc nãy: “Các cậu... không sử dụng... được ma pháp... là do... bình chứa... năng lượng... đã cạn.”
Mọi người nghe xong, đều cảm thấy không hiểu.
Chỉ có Charles vỗ tay cái chát hưởng ứng: “Đúng rồi! Sao tôi lại quên mất cơ chứ!”
Nếu Mộ Ngôn là mọt sách nhỏ luôn chăm chú nghe Khuynh Diễm giảng bài, thì Charles chính là bị hoàn cảnh ép buộc nên phải cố gắng thuộc lòng từng câu chữ.
Học sinh bị điểm danh trong mọi tình huống Charles rất nhanh liền nhớ lại lý thuyết.
“Năng lượng pháp thuật đến từ thiên địa, còn cơ thể con người là bình chứa. Vì vậy, khi các cậu chiến đấu đến một giới hạn nhất định, tiêu hao hết năng lượng trong bình chứa, thì sẽ tạm mất ma pháp.”
Giống như đổ xăng vậy, tình trạng bây giờ của nhóm học sinh tương tự xe hết xăng, nên không thể vận hành.
Kích thước bình chứa sẽ tăng theo cấp bậc ma pháp, trình độ càng cao thì sẽ càng dự trữ được nhiều năng lượng.
Nhưng những học sinh này có cấp bậc quá kém, nên vừa đánh vài chiêu thì ma pháp đã cạn kiệt.
“Đúng vậy...” Mộ Ngôn từ tốn gật đầu, ngoan ngoãn khuyên nhủ: “Tạm thời... các cậu... cần nghỉ ngơi... hồi sức... Đừng cãi nhau... nữa nha.”
Nam sinh: “...” Đột nhiên cảm thấy bạn mình quá dễ thương thì phải làm sao?
Không đúng!
Bạn mình là nam, không phải nữ!
Chắc do lạnh quá nên đầu óc mình phát sinh vấn đề rồi.
Nhắm mắt tĩnh tâm chờ ma pháp quay về bình chứa, mạnh mẽ hiên ngang không nghĩ bạn đồng giới dễ thương!
Phóng hạ đồ đao, quay đầu thẳng tắp!