Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 463: Chương 463: Cô Giáo Phù Thủy (18) 2




Lani đứng giữa rừng rậm, nghe theo lời hướng dẫn của người phụ nữ đọc lên thần chú.

“Ta nguyện hiến tế ma thuật ánh sáng của chính mình, để mở ra cánh cổng phục sinh, đưa các ngươi một lần nữa quay về thế giới nhân loại! Hãy săn giết tất cả loài người, như điều mà các ngươi cần làm để báo ân ta! Khai! Phá!”

Ánh sáng đen vây quanh thân thể Lani, hóa thành cột hắc khí đâm thẳng lên nền trời!

Bóng tối chậm rãi lan rộng, sự u ám dần đổ xuống phủ kín toàn thị trấn...



Khuynh Diễm sau khi làm xong công việc, theo thói quen đi tìm Mộ Ngôn kiểm tra bài tập.

Nhưng khi cô vừa bước tới cửa phòng hắn, chợt nghe bên trong vọng ra tiếng nói rất nhỏ.

“Không được... tôi không muốn...”

Khuynh Diễm nhíu mày.

Tiểu ăn vạ đang nói chuyện với ai?

Hắn không muốn cái gì?

“Cậu mà không chịu phối hợp, lát nữa con nhỏ phù thủy đến thì ta và cậu đều xong đời.” Âm thanh một người khác thúc giục.

Khuynh Diễm tức khắc nghi ngờ. Radley?!

Tại sao hắn lại ở trong phòng tiểu ăn vạ?

“Không được... Không thể... cởi quần áo...” Mộ Ngôn ủy khuất thút thít, nghe như đang giãy giụa.

“Cậu không cởi thì để ta giúp...” Rầm!!

Cánh cửa bị đạp bay!

Va thẳng vào bức tường đối diện tạo thành tiếng vang đáng sợ.

Bên trong căn phòng, thiếu niên đang nỗ lực chống cự, ủy khuất giằng co với một người sói.

Mà bàn tay người sói kia còn đang nắm lấy áo sơ mi của thiếu niên, hai nút trên cùng đều đã bị kéo đứt.

Hốc mắt Mộ Ngôn đỏ ửng, như bị dọa đến sắp khóc.

Khuynh Diễm nhìn thấy cảnh này, không nói một lời liền phóng ngay tới.

Radley sợ gần chết, nhảy vọt đi né tránh.

Khuynh Diễm cầm chăn trên giường chụp lên Mộ Ngôn, gói hắn lại thật chặt, ánh mắt âm u hỏi: “Con chó ngươi đang làm gì người của ta?”

Giọng nói của cô đầy áp bức, khiến Radley co rúm chẳng dám kêu lên mình không phải chó như mọi khi.

Hắn len lén nhích đến bên cửa sổ, muốn co chân chạy trốn.

“Đứng yên đó.” Khuynh Diễm vừa hạ lệnh xuống, Radley liền bị khế ước đóng đinh.

Đáy lòng hắn như có gió lạnh thổi qua, có khi nào hôm nay hắn sẽ chết tại đây luôn không?

Cuộc đời huy hoàng của một vương tử người sói, sao có thể ra đi tầm thường như thế!

Mộ Ngôn chậm chạp giải thích: “Anh Radley... đang... giúp em... tăng chiều cao.”

Tăng chiều cao?

Quả thật Mộ Ngôn từng nói với cô, hắn buồn bã vì vóc dáng mình thấp bé, nhưng mà...

“Hắn giúp cậu bằng cách nào?” Khuynh Diễm híp mắt hỏi.

Mộ Ngôn chậm rì rì trả lời: “Anh ấy nói... em chỉ cần... cởi quần áo... để anh ấy... nhìn...”

Một giây sau, nắm đấm trời giáng liền nện lên người Radley!

Tầm mắt hắn đều là đốm đỏ đốm đen không còn nhìn thấy bất kỳ thứ gì!

Radley ôm đầu gào thét: “Kadienne, tại sao ngươi lại đánh ta! Đồ con gái bạo lực! Đồ phù thủy độc ác!”

Nhưng hắn càng mắng, Khuynh Diễm càng ấn đầu sói của hắn xuống, đánh cho hắn nhừ tử.

Cô khổ khổ cực cực nuôi tiểu ăn vạ từ một đứa bé ốm yếu nhỏ xíu, suốt ba năm mới lớn được chừng này.

Giờ tiểu ăn vạ còn chưa đủ mười tám tuổi, mà lại bị thứ cầm thú lừa cởi quần áo!

Chó má!

Hôm nay cô nhất định lột sạch da hắn!!

Trước khi Radley thật sự không còn bộ da trên người, thì Mộ Ngôn đã kịp thời ngăn cản: “Cô giáo... đừng đánh... Anh Radley... khóc rồi kìa...”

Radley tức giận gào to: “Ta không khóc!”

Đây là nước mắt sinh lý!

Ta bị đấm đau đến nước mắt sinh lý trào ra!

Một người sói uy dũng như ta mà khóc cái rắm!

Mộ Ngôn ngoan ngoãn nói tiếp: “Em... không cởi... quần áo... trước mặt... người khác... đâu... Cô giáo... đừng đánh... nữa.”

Em là một đứa trẻ rất có nguyên tắc.

Dù anh Radley cũng là nam giới, nhưng em không tùy tiện cởi đồ như vậy nha.

Radley bịt một bên mũi đang đổ máu, oan ức hỏi: “Ta chỉ muốn giúp hắn tăng chiều cao, tại sao ngươi lại đánh ta?”

Khuynh Diễm giơ tay ấn xuống: “Hoặc ngươi nói rõ mục đích tiếp cận Mộ Ngôn, hoặc ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi!”

Radley: “...” Ta thật không hiểu nhóc con nhà ta thích ngươi ở điểm nào.

Ngoài khuôn mặt ưa nhìn ra, thì ngươi hoàn toàn không phải con gái!

Radley vẫn còn giãy giụa không muốn nói, nhưng sau khi ăn thêm vài cú đấm nữa, hắn đành phải kể rõ ngọn nguồn.

Hắn có một em trai, mắc bệnh bạch tạng giống như Mộ Ngôn.

Nhưng với tộc người sói hiếu chiến và ưa sức mạnh, thì việc sinh ra con non yếu ớt chính là sỉ nhục.

Em trai hắn không được viết tên vào hoàng tộc, bị phụ vương và mẫu hậu hắn ghét bỏ.

Nhưng Radley lại rất yêu thương bảo vệ đứa em này, cẩn thận nuôi dưỡng em hắn từ một con sói non nho nhỏ, thành đứa bé trắng trẻo tròn trịa.

Chuyện khiến Radley hối hận nhất, là vào năm em hắn mười tuổi, hắn đã đi tham gia huấn luyện pháp thuật ngoài hoàng cung.

Hắn đâu ngờ rằng, chỉ một chuyến đi mười ngày, khi trở về thì em trai nhỏ của hắn đã chết.

Mùa đông lạnh lẽo không ai mang thức ăn cùng áo ấm đến cho em hắn.

Đây là mệnh lệnh của phụ vương hắn, ông nói con sói yếu ớt kia chính là nỗi ô nhục và vết nhơ của đời ông, nên ông nhất định phải diệt trừ.

Radley trong lúc nóng giận đã dùng hỏa thuật đốt lâu đài, sau đó bị trục xuất đến rừng Sương Mù, sống lay lắt cùng bầy sói hoang.

Về sau, hắn gặp được Mộ Ngôn, nhìn màu tóc trắng và dáng vẻ yếu ớt giống nhóc con của hắn, nên hắn mặc định Mộ Ngôn là em trai mình.

Nhưng Radley là người sói, ngoài cung cấp thức ăn cùng hang động làm chỗ ngủ, hắn không biết tâm sự hay an ủi giống con người.

Sau này, khi nhìn thấy cách Khuynh Diễm chăm sóc Mộ Ngôn, Radley mới tiếc hận phải chi hắn biết làm những điều đó sớm hơn, thì nhóc con của hắn đã không bị cô cướp mất.

“Ta thật sự chỉ muốn giúp hắn tăng chiều cao. Phải cởi quần áo kiểm tra xương cốt, thì mới xác định được phương pháp rèn luyện thân thể.” Radley trung thực giải thích.

Ta hoàn toàn không có ý đồ xấu với nhóc con!

Câu chuyện quá khứ của Radley rất bi thương.

Nhưng lọt vào tai Khuynh Diễm thì chỉ có mấy chữ “cởi quần áo kiểm tra xương cốt”, tức là không chỉ cởi mà còn sờ mó nữa!

Cục bột trắng trẻo của cô là đứa bé cho hắn tùy tiện nhào nặn sao?

Khuynh Diễm xắn tay áo chuẩn bị xử chết Radley, may mà Mộ Ngôn kịp thời ôm cô lại để Radley có thời gian bỏ trốn.

Chuyện này làm Khuynh Diễm vô cùng tức giận: “Cậu còn bênh vực tên người chó đó?”

“Em thấy... anh ấy... rất đáng thương...” Mộ Ngôn cúi thấp đầu, nhỏ giọng buồn bã: “Nhóc con... của anh ấy... cũng rất... đáng thương.”

Bị đói và lạnh đến lặng lẽ chết một mình, chắc sói nhỏ kia đã tuyệt vọng sợ hãi lắm.

Giống như hắn năm đó trốn trong hang động, mỗi lần lạnh đều chỉ biết tự ôm lấy mình, tủi thân khóc cũng chẳng có ai nghe.

Nếu không gặp được cô, thì có lẽ kết cục của hắn cũng như sói nhỏ, một mình chết trong cô độc...

“Sao mắt cậu lại đỏ như vậy?” Khuynh Diễm nhận ra Mộ Ngôn lại muốn khóc, cô nhanh chóng vuốt vuốt lưng hắn: “Được được, hắn đáng thương, nhóc con của hắn đáng thương, tôi không đánh hắn. Ngoan, đừng khóc.”

Mộ Ngôn dụi đôi mắt hơi ướt, vừa cẩn thận vừa sợ hãi nói: “Cô giáo... đừng bỏ... rơi em... Em hứa... sẽ ngoan... Em rất sợ... không còn… cô nữa...”

Động tác Khuynh Diễm khựng lại, ngực trái không hiểu sao lại thấy hơi nhói.

Nhưng cô chẳng hiểu cũng chẳng để tâm, chỉ theo thói quen xoa xoa mặt Mộ Ngôn dỗ dành: “Đừng nghĩ linh tinh, tôi sẽ không bỏ...”

“Tiểu thư.” Cửa phòng đột ngột mở ra, Selina từ bên ngoài vội vã bước vào: “Xảy ra chuyện không hay rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.