Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 465: Chương 465: Cô Giáo Phù Thủy (19) 2




Khi đã nắm được phương thức đối phó, thì bầy ma thú này không làm khó nổi các học sinh.

Dựa vào kinh nghiệm thực chiến ba năm qua, khả năng phối hợp của cả nhóm đã được rèn luyện đến vô cùng ăn ý.

Chỉ vừa liếc mắt nhìn nhau, liền biết tiếp theo mình cần làm gì để hỗ trợ đồng đội.

Đặc biệt là Charles, phản ứng nhanh nhạy chính là ưu thế giúp hắn kịp thời thoát khỏi móng vuốt ma thú.

Giờ tất cả mới nhận ra, những bài học gian khổ mà Khuynh Diễm huấn luyện “đày đọa”, thật sự có tác dụng cứu mạng lúc nguy cấp.

Không bao lâu sau, đàn ma thú đều bị diệt gọn, nhóm học sinh vỗ tay ăn mừng.

Nhưng giữa bầu không khí náo nhiệt, Charles chợt nhìn thấy Mộ Ngôn chầm chậm giơ tay chỉ ra sau lưng mình…

Charles còn chưa kịp quay đầu, thì một bóng đen đã dần dần mọc lên, che đi ánh nắng mặt trời phủ xuống thân thể hắn.

Bóng tối điên cuồng lan rộng, kéo dài theo chiều dọc từ thấp lên cao, đầu tiên là cẳng chân, rồi đến thắt lưng, bả vai, cuối cùng là hoàn toàn vượt qua đỉnh đầu hắn!

Cảm giác lạnh lẽo khiến Charles cứng ngắc quay lại, đập vào mắt hắn là thi thể các ma thú đang từng khối nhập lại thành một, như những viên gạch xây lên lâu đài khổng lồ!

Loại kích cỡ khủng khiếp này, chỉ cần nó giẫm chân một cái là đủ khiến học sinh nhỏ như bọn hắn nát thành bùn nhão!

Grào!!

Ma thú chứa đầy hận thù gầm thét!

Hàm răng nó trút xuống nước dãi hôi thối, mở to miệng nhào đến muốn một ngụm nuốt chửng toàn bộ kẻ thù.

Charles sợ đến nín thở, phen này chết chắc rồi…

Chợt cánh cổng không gian hiện ra ngay sau lưng nhóm học sinh, chỉ trong chớp mắt kéo tất cả thoát khỏi móng vuốt hung ác.

Nhìn thấy con mồi biến mất, làm ma thú đang điên tiết càng trở nên phát cuồng.

Grào!!!

Nó rống lên một tiếng chấn động, luồng gió tạt mạnh ra toàn bộ khuôn viên, mãnh liệt dội vào tai khiến màng nhĩ bọn trẻ đau nhói.

Kết giới tức khắc hiện ra, hình thành lớp màn che chắn bảo vệ nhóm học sinh.

Thiếu nữ từ trên nhánh cây thả mình rơi xuống, tay cô cầm lưỡi kiếm biến hóa từ ma pháp, chậm rãi tiến về phía hung thú.

Các học sinh oa lên vui mừng!

Cô giáo cuối cùng cũng đến rồi!

Các cậu có nhìn thấy không, xung quanh cô giáo đang phát ra hào quang lấp lánh. Cô giáo là thần linh bước vào lâu đài quỷ dữ, để giải cứu những tiểu thiên sứ bị bắt cóc.

Cô giáo, tụi em chính là tiểu thiên sứ! Cô nhất phải chiến thắng cứu tụi em về!

Mộ Ngôn bắt hai bàn tay làm thành chiếc loa nhỏ, lo lắng gọi với theo: “Cô giáo... cẩn thận… nha!”

Khuynh Diễm không quay đầu mà chỉ phất phất tay với hắn, ý nói đừng lo cho cô.

Nhưng Mộ Ngôn vẫn thấy cực kỳ căng thẳng, hắn thậm chí không dám chớp mắt, nín thở dõi theo từng động tác của Khuynh Diễm.

Cô cầm thanh kiếm trên tay, từ chậm đến nhanh tăng tốc lao thẳng vào ma thú!

Bốn bàn chân to lớn nặng nề của nó nện xuống, hung hãn muốn giẫm chết cô!

Nhưng Khuynh Diễm di chuyển theo đường ziczac quá linh hoạt, khiến thân hình cồng kềnh của ma thú không xoay xở nổi.

Bụi văng mù mịt theo động tác khua chân loạn xạ của nó, tầm mắt nó bị che khuất không xác định được mục tiêu.

Chỉ trong chớp nhoáng, vùng da dưới bụng nó liền vô cùng đau đớn, dường như có người đã dùng thứ gì đó đâm xuyên qua!

Ma pháp của các học sinh không tấn công được lớp vảy của nó, nhưng đối với Khuynh Diễm thì vỏ giáp này chỉ là phế thải.

Ma thú gào thét cuồng nộ, lớp vảy vằn vện trên người nó bắt đầu nổi cộm lên những hoa văn thô ráp, cuối cùng biến thành chú ngữ đỏ sậm.

Khuynh Diễm trong nháy mắt liền nhận ra loại văn tự này!

Oán thú thượng cổ!

Càng bị tấn công, nó sẽ càng trở nên lớn mạnh.

Nếu để nó dung nhập cùng năng lượng ma pháp, thì thân thể nó sẽ nổ tung và biến khuôn viên trăm dặm thành bình địa!

Kẻ dùng pháp thuật hắc ám gọi nó sống dậy, chắc chắn muốn mượn sức nó để giết cô.

Hoa văn trên da ma thú từ đỏ biến thành đen, thân hình nó đang ngày càng vặn vẹo, muốn dung nhập năng lượng ma pháp xung quanh để trở nên lớn mạnh.

Khuynh Diễm tuyệt đối không cho nó cơ hội. Cô vượt qua vòng xoáy không gian, từ dưới bụng ma thú chuyển lên đứng giữa đỉnh đầu nó, lưỡi kiếm thô bạo một nhát cắm vào hộp sọ!

Tiếng rống đau đớn chấn động trời đất, ma thú vùng sức giãy giụa muốn ném văng cô!

Nhưng Khuynh Diễm vẫn vững vàng giữ chắc chui kiếm, dẫn lửa từ lòng bàn tay thiêu đốt vùng da trên đỉnh đầu ma thú.

Sự thù hận cùng khát vọng tàn sát giáng xuống Todoro, thành trấn vọng ra tiếng la hét kinh sợ của con người, pha trộn trong tiếng gầm đau đớn từ thú dữ.

Bầu trời cuồn cuộn mây đen, nặng nề muốn sập xuống hủy diệt sự sống.

Xoẹt xoẹt!

Đám mây ngưng tụ thành những tia sét điện, cuồng bạo kéo đến phủ kín vị trí ma thú và Khuynh Diễm đang đứng.

Đoàn sấm sét kia như muốn giáng xuống đánh lên người cô!

Nhưng Khuynh Diễm vẫn không chùn bước, tiếp tục giữ vững điều khiển ngọn lửa trên tay mình.

Lửa đỏ rực chậm rãi liếm lên đỉnh đầu khổng lồ của con thú phát cuồng, tốc độ lan đi càng lúc càng nhanh, càng lúc càng quyết liệt dữ tợn.

Đến cuối cùng, giữa không trung chỉ còn một thiếu nữ đứng trên đỉnh núi cháy rực lửa, mái tóc vàng tung bay hòa cùng ánh đỏ, hình ảnh cô trông như kỵ sĩ uy thần.

Ma thú hóa thành tòa hỏa sơn liều chết giãy giụa, hai viên hốc mắt đen ngòm của nó căm hận trừng về phía các học sinh.

Ầm ầm!

Thân thể nó nổ ra tiếng vang cuối cùng!

Làn sóng chấn động tạt mạnh khiến kết giới của Khuynh Diễm nứt vỡ, toàn bộ học sinh bên trong đều bị hất văng té ngã.

Ngay lúc này, sấm sét chợt giáng xuống từ giữa nền trời đen.

Khuynh Diễm nhìn thấy phương hướng chúng nhắm đến chính là mình, vì vậy cô lập tức nhảy qua vòng xoáy không gian né tránh.

Nhưng vào phút cuối cùng, luồng sét lại đột ngột chuyển hướng!

Tia chớp dữ tợn tàn nhẫn đánh lên thân thể gầy yếu của Mộ Ngôn!

Cả người hắn đều đau đến co lại, con ngươi chậm chạp vẫn chưa kịp hiểu thứ trừng phạt đang diễn ra với mình.

Thời điểm hắn cảm nhận được cơn đau chạy khắp lục phủ ngũ tạng, thì đã là đạo sấm sét thứ năm giáng xuống.

Mộ Ngôn nhắm mắt cam chịu, ngoài sự giày vò đau như lóc da xẻ thịt thì hắn không còn cảm nhận được điều gì nữa.

Có khi nào… hắn sẽ chết ở đây không?

Sấm sét lần nữa xoẹt đến, nhưng bỗng không còn đau đớn chết đi sống lại.

Mộ Ngôn cố mở đôi mắt mơ hồ, sau mấy giây chậm chạp thì đồng tử hắn chợt đong đầy hoảng hốt, giọng nói run rẩy vì bị cơn đau bào mòn: “Cô giáo... mau chạy... đau… lắm...”

“Tôi không đau.” Khuynh Diễm cắn răng che trước người hắn.

Mộ Ngôn cố sức chống tay bò dậy, ôm ngang người cô.

Luồng điện đánh lên Khuynh Diễm truyền qua tay chân hắn, khiến hắn đau đến nước mắt ướt đẫm gò má.

“Cậu đang làm gì! Buông ra!” Khuynh Diễm kéo tay muốn tách hắn khỏi mình.

Nhưng thiếu niên bình thường luôn yếu ớt, chẳng biết lúc này lại lấy đâu ra sức mạnh siết chặt cô, liều cả mạng nhỏ đem hai chân đu lên câu lấy thắt lưng cô.

Khuôn mặt hắn tái nhợt, mím chặt môi thút thít: “Đau… quá...”

“Đau thì nhanh buông tôi ra!”

Rầm!

Mộ Ngôn giật mạnh vì luồng điện co rút chạy dọc thân thể, kiên cường vừa khóc vừa nói rõ từng chữ: “Em… chết... cũng... không... buông…!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.