Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 467: Chương 467: Cô Giáo Phù Thủy (20) 2




Mộ Ngôn mở to mắt sững sờ, năm giây sau gương mặt bắt đầu ửng hồng, rồi sau đó tiếp tục hồng, lại tiếp tục hồng, hồng đến sắp nhỏ ra máu.

Hai mắt hắn mở tỏ kinh ngạc nhìn Khuynh Diễm, không thể tin cô lại có thể làm vậy với mình.

Thiếu nữ phía trên mỉm cười, vô cùng quan tâm hỏi: “Đã đỡ đau hơn chưa?”

Mộ Ngôn vẫn còn ở trạng thái con thú nhỏ bị dọa chấn kinh, tín hiệu não bộ đều dừng hoạt động, cứng đờ không thể đáp lời cô.

Khuynh Diễm lần nữa cúi xuống hôn lên môi hắn, mỉm cười nói: “Mềm mềm ngọt ngọt.”

Ý tứ trêu chọc trong mắt cô quá rõ ràng, Mộ Ngôn cuối cùng cũng có thể phản ứng, vội vàng giơ tay đẩy ra: “Ưm... không được... hôn em.”

Dáng vẻ xấu hổ của hắn lúc này, hoàn toàn trái ngược với thời điểm hắn bướng bỉnh nói có chết cũng không buông cô.

Sức lực hắn cũng trở nên rất yếu ớt, không cường ngạnh như khi hắn ôm chặt cô ở khuôn viên trường học.

Chuyện này làm Khuynh Diễm không khỏi nghĩ, tiểu ăn vạ muốn nghênh còn cự, thích hôn hôn mà vẫn giả vờ xua đuổi cô.

Không thành thật!

Quá hư!

Mộ Ngôn ủy khuất tố cáo: “Cô giáo... lừa gạt... cướp mất... nụ hôn đầu... của em...”

Khuynh Diễm nghe thấy lời này liền híp mắt, giọng nói thoáng hung: “Nụ hôn đầu của cậu vốn thuộc về tôi, đây không gọi là cướp.”

Đừng nói nụ hôn đầu, dù là nụ hôn giữa hay nụ hôn cuối, cũng đều là của ta!

Tiểu ăn vạ muốn để dành nụ hôn cho ai?

Con chó trà xanh kia?

Nằm mơ!

Khuynh Diễm tức giận cúi xuống hôn thêm một... hai, ba, bốn, năm, sáu cái nữa, bắt nạt đến thiếu niên người ta trực tiếp khóc lên luôn.

Lúc này cô mới ý thức được mình trêu quá trớn, nhanh chóng vuốt vuốt lưng hắn dỗ dành.

Mộ Ngôn oan ức thút thít, giơ ngón tay đếm đếm: “Tám cái... hôn... tám cái... luôn rồi... đền cho em…”

Khuynh Diễm: “...” Đền cái gì chứ?

Vốn là của ta! Không đền!

“Cô giáo... đền đền... cho em...” Mộ Ngôn mím môi, nước mắt không ngừng rơi xuống, bị bắt nạt đến vô cùng đáng thương.

Khuynh Diễm bất đắc dĩ gật đầu: “Được, đền cho cậu, đừng khóc nữa.”

Cô nghiêm túc ngẫm nghĩ, sòng phẳng chỉ lên môi mình: “Cho cậu hôn lại tôi tám cái.”

Mộ Ngôn từ từ lắng nghe, sau đó khựng lại ngưng cả khóc.

Hắn hơi nghiêng đầu, đôi mắt trong sáng ngước nhìn cô: “Hình như... đền như vậy... không đúng lắm...”

Khuynh Diễm tăng tốc phân tích: “Giả sử tôi đánh cậu tám cái, thì đền bằng cách cậu đánh lại tôi tám cái. Vậy nên bây giờ tôi hôn cậu tám cái, liền đền bằng cách cậu hôn lại tôi tám cái. Phương thức này rất công bằng.”

Mộ Ngôn mất một lúc lâu mới tiêu hóa hết lời cô, hắn chầm chậm lắc đầu: “Dù cô giáo... đánh em... Em cũng... không đánh cô… Phương thức này… sai rồi… nha.”

Khuynh Diễm: “...”

Tiểu ăn vạ ngốc ngốc sao lại khó lừa thế chứ?

Không sao.

Trên đời này không có chuyện gì mà ta không lừa được!

“Cậu không muốn đánh tôi, vậy nên càng phải đền bù bằng cách hôn tôi, dù sao cậu cũng đâu còn cách đòi nợ nào khác. Đúng không?”

Mộ Ngôn im lặng hồi lâu, cuối cùng nghi ngờ tự ngẫm: “Hình như... cũng đúng...”

“Đúng thì lập tức tiến hành đi.” Khuynh Diễm không để hắn có quá nhiều thời gian suy nghĩ: “Không làm thì coi như xóa nợ nhé.”

Mộ Ngôn nghe câu này, liền vội vàng bò lên.

Hắn chịu uất ức lớn như vậy, không thể nói xóa nợ là xóa nợ được.

Cô giáo nhất định phải đền cho hắn.

Gò má thiếu niên đã bớt nhợt nhạt, mà thay vào đó là chút ửng hồng.

Khóe mắt hắn vẫn còn ươn ướt, trông như con mèo nhỏ mới chui ra khỏi ổ chăn, chậm chạp di chuyển đến gần Khuynh Diễm, rụt rè thấp thỏm hôn lên môi cô.

Sau khi hôn xong liền chầm chậm lùi lại, từ từ đếm: “Một cái...”

Bàn tay hắn vịn trên vai cô, tốc độ rì rì tiến đến hôn lần nữa: “Hai...”

“Một cái.” Khuynh Diễm nói chen lời.

Mộ Ngôn hơi ngẩn ra, sau đó lắc lắc đầu: “Không có... là hai cái... rồi mà...”

“Cậu mới tỉnh dậy nên bị ảo giác, chỉ mới hôn một cái thôi.” Khuynh Diễm đứng đắn chỉnh sửa.

Mộ Ngôn tự hỏi chính mình. Chẳng lẽ hắn thật sự bị ảo giác sao?

Nhìn cô giáo cũng không giống nói dối...

“Vậy thì... một cái...” Mộ Ngôn từ tốn gật đầu thuận theo.

Thời gian chậm rãi trôi qua, từ lúc nắng chiều còn nhuộm vàng bên ô cửa sổ, đến khi hoàng hôn tím nhạt buông xuống chân trời.

Mộ Ngôn vẫn đang nỗ lực “đòi nợ” cho đủ tám nụ hôn.

“Tám...”

“Năm cái.” Khuynh Diễm nghiêm túc sửa số liệu.

Mộ Ngôn lúc này mới khựng lại, chắc chắn khẳng định: “Cô giáo... lừa em…!”

Hôn hoài hôn mãi đến mặt trời cũng đã đi ngủ, hôn đến môi hắn tê rần, hôn đến thật mệt thật mệt, vậy mà cô lại nói mới năm cái.

Cái này rõ ràng là... vừa tròn tám cái!

Nhưng Mộ Ngôn ngây thơ tin tưởng, đâu biết mình đã bị lừa hôn cả chục cái.

Khuynh Diễm thấy tình hình sắp lật xe, nhanh chóng lái sang chuyện khác: “Cậu còn đau không?”

Lúc này Mộ Ngôn mới sực nhớ, mục đích ban đầu cô hôn hắn là để giúp hắn giảm đau.

Cũng chẳng biết từ lúc nào, hắn đã không còn cảm thấy đau nữa.

Cô giáo thật lợi hại nha!

Nhưng hắn chợt khựng lại, vội vàng sờ sờ lên trán Khuynh Diễm: “Cô giáo... có đau... không?”

Cơn đau không thể tự biến mất như vậy, có phải cô đã chuyển đau đớn trên người hắn sang cho cô không?

“Tại sao tôi lại đau?” Khuynh Diễm không hiểu.

Mộ Ngôn chăm chú nhìn cô, hàng lông mi trắng bạc như cánh bướm khẽ rung rinh yếu ớt, nhưng con ngươi nhạt màu lại rất tỏ tường, như muốn quan sát thật kỹ từng biểu cảm của Khuynh Diễm.

Cô giáo của hắn rất tốt, chỉ có duy nhất một khuyết điểm, là thường xuyên giấu hắn mỗi khi cô thấy đau.

Như lúc cô đỡ sấm sét thay hắn, rõ ràng đau đến bàn tay siết chặt, nhưng lại lừa hắn rằng mình vẫn ổn.

“Em... không phải... trẻ con... nữa đâu... Em… lớn rồi... thông minh... lắm nha.” Mộ Ngôn mím môi, cố ra vẻ hùng hồn nói: “Cô giáo... đừng nghĩ... lừa em!”

Ngữ khí ngoan ngoãn chậm chạp kia, chẳng có chút lực uy hiếp nào.

Đặc biệt là Khuynh Diễm còn vừa mới lừa hôn hắn cả buổi chiều, lời tuyên bố kia của hắn chỉ làm cô liên tưởng đến hình ảnh con rùa nhỏ đã bị lật ngược chiếc mai, bốn chân huơ huơ bập bễnh giữa không trung hù dọa cô.

Mộ Ngôn thấy Khuynh Diễm chỉ nhướng mày cười, rõ ràng không hề sợ hắn.

Hắn liền chậm chạp đứng lên giường, để mình cao thật cao hơn xa cô, lấy khí thế nói: “Em... tức giận... hung… lắm đó.”

Khuynh Diễm chống tay ngã người ra sau, ngẩng đầu nhìn hắn, đuôi lông mày cô hơi nhếch lên: “Ồ, vậy cậu hung thì sẽ làm gì?”

Mộ Ngôn im lặng suy nghĩ. Không biết hung thì nên làm gì nữa...

Chợt một tia sáng lóe qua trong đầu, hắn chầm chậm nhấn mạnh đáp: “Em mà hung... là em... tuyệt thực... không ăn cơm!”

“Tuyệt thực không gọi là hung, đó là trẻ con khóc nhè.” Khuynh Diễm lắc đầu sửa lại.

Mộ Ngôn ngẩn ngơ tiếp thu, giây lát sau liền hướng đôi mắt mờ mịt đến hỏi: “Vậy... cô giáo... dạy em... hung... được không?”

Khuynh Diễm ngoắc tay ra hiệu hắn đến gần mình, cười nói: “Ngồi xuống đây, tôi dạy cậu.”

Mộ Ngôn tin tưởng ngồi xuống học hỏi.

Cuối cùng đạt được kết luận, về sau hắn không muốn hung hăng nữa.

Môi vừa tê tê vừa mỏi mỏi, thật vất vả quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.