Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 481: Chương 481: Cô Giáo Phù Thủy (27) 2




Sau khi vượt qua sinh tử trong gang tấc, Khuynh Diễm âm thầm quyết tâm dưới đáy lòng. Thế giới này chỉ thịt một lần, còn lại ăn chay đến chết!

Thiếu niên ở sau chầm chậm choàng tay qua ôm cô, giọng khàn khàn khẽ gọi: “Cô giáo...”

Khuynh Diễm nằm đưa lưng về phía hắn, qua loa đáp một tiếng: “Sao vậy?”

“Không có sao...” Mộ Ngôn đem khuôn mặt dụi vào cổ cô, tóc mềm không ngừng cọ qua cọ lại, khiến cô cảm thấy hơi nhột.

Khuynh Diễm luồn ngón tay vào tóc hắn, vuốt nhẹ nhắc nhở: “Ngủ đi, đừng nghịch nữa.”

Nhưng Mộ Ngôn không muốn ngủ, hắn vẫn muốn tiếp tục trò chuyện: “Bây giờ... em cao hơn... cô giáo... rồi nha.”

Có thể dang tay ôm trọn cô trong lòng, giống như một người vĩ ngạn cao lớn bảo vệ cô.

“Cậu đang so đo chiều cao với tôi à?” Khuynh Diễm có chút bất mãn. Nhớ ngày nào hắn còn lùn lùn nhỏ nhỏ, đáng yêu biết bao.

Nếu không phải tại con chó Radley bày trò rèn luyện thể chất tăng chiều cao, thì tiểu ăn vạ của cô cũng không biến thành thế này!

Ngày mai nhất định phải đi xử lý tên trà xanh đó!

“Em không… so đo...” Thiếu niên ngoan ngoãn lắc đầu, rồi lại trịnh trọng từng chữ nói lời thổ lộ: “Mộ Ngôn... thích... cô giáo… lắm.”

Khuynh Diễm cảm thấy cổ cô hơi nóng lên.

Là do Mộ Ngôn đem khuôn mặt phát nhiệt dán tại cổ cô, truyền nhiệt độ ấm nóng từ gò má ửng hồng của hắn xâm nhập vào làn da cô.

Ngoài cửa sổ tuyết đã bắt đầu rơi, bông tuyết bám lên lớp kính trông đầy ẩm ướt lạnh lẽo. Nhưng thân thể cô lại đang được ủ kỹ đến thật ấm áp.

Tiểu ăn vạ của cô, rất ấm áp.

“Em thích... cô giáo... nha.” Mộ Ngôn thấy cô không phản hồi, nên lần nữa chậm rì rì lặp lại lời bày tỏ. Thời điểm nói âm cuối, hắn còn cố ý kéo dài giọng, mang theo mấy phần ngây thơ dụ người.

Khuynh Diễm nhéo nhéo má hắn: “Ai dạy cậu nói chuyện như vậy?” Muốn đưa ta vào con đường phạm tội đúng không?

Ta đã quyết tâm ăn chay, nhưng cuộc đời cứ đầy rẫy cám dỗ.

“Cô giáo... không thích... em nói chuyện... như vậy sao?” Mộ Ngôn cẩn thận hỏi.

Khuynh Diễm ngẫm nghĩ một chút: “Cũng không phải không thích. Nhưng cậu chỉ được nói vậy với tôi, không được nói với người khác.”

“Em biết... rồi... nha.” Mộ Ngôn lại đáng yêu kéo dài giọng mình, tiếng cười nho nhỏ kề sát tai cô.

Khuynh Diễm híp mắt nhắc nhở: “Yêu tinh nhỏ, đừng giở trò câu dẫn.”

“Em... không phải... yêu tinh nhỏ... Em là... học trò nhỏ... ngoan ngoan.” Mộ Ngôn chậm chạp biện hộ cho mình.

Khuynh Diễm lười nhác rầm rì hỏi: “Vậy học trò nhỏ ngoan ngoan đi ngủ được chưa?”

“Chưa được... đâu nha... Cô giáo... đừng ngủ... khoan ngủ... mà...” Mộ Ngôn lay lay cánh tay, làm nũng níu kéo: “Em còn... chuyện muốn nói...”

Khuynh Diễm đã buồn ngủ đến mí mắt sắp dính vào nhau, chỉ tùy tiện “ừ” một tiếng phản hồi.

“Em thích... cô giáo...”

“Rất thích... cô giáo... nha...”

“Mộ Ngôn... thích... cô giáo...”

Tốc độ hắn nói chuyện rất chậm, giọng mềm nhẹ dịu dàng liên tục lặp đi lặp lại lời thích cô, như khúc nhạc êm đềm thủ thỉ bên tai, khiến người nghe an tâm buông lỏng chính mình.

Khuynh Diễm dường như không chống đỡ nổi, đôi mắt từ từ nhắm lại.

Mộ Ngôn không thấy cô trả lời, nghi ngờ chống tay nhỏm dậy kiểm tra, sau đó liền như ông cụ non thở dài: “Cô giáo… ngủ... mất rồi...”

“Cô giáo... ngủ ngon... nha.”

Hắn khẽ hôn lên trán Khuynh Diễm, rồi nâng đầu ngón tay chạm nhẹ vào mí mắt cô, chầm chậm vuốt dọc theo sống mũi cao thẳng đến đôi môi mềm mại, như muốn phác họa thật kỹ từng đường nét trên khuôn mặt cô.

Bất chợt ánh mắt hắn đượm buồn, giọng nói khẽ thỉnh cầu tiếc nuối: “Nếu sau này... em không còn... nữa... Cô giáo... đừng quên... Mộ Ngôn... nha.”

Hắn là học trò không ngoan, vì hắn đã giấu giếm cô giáo.

Cơ thể hắn đang ngày càng suy yếu, ngay cả dùng ma pháp hồi sinh chữa trị cũng vô dụng.

Có lẽ… chẳng bao lâu nữa hắn sẽ chết.

Vì vậy hắn mới luôn nôn nóng muốn trị thương cho cô, dù rất sợ hãi nhưng vẫn chủ động ngủ cùng cô, còn phải nói thích cô thật nhiều thật nhiều.

Hắn muốn làm mọi điều có thể, đem hết những giá trị của mình dâng tặng cô.

Hắn không nói cô biết tình trạng thân thể hắn. Vì đáy lòng hắn luôn có trực giác, cô sẽ bất chấp mọi giá để cứu hắn, thậm chí là... hy sinh chính bản thân cô.

Cảm giác bất lực nhìn cô dần chết đi trong vòng tay hắn, ám ảnh như cảnh tượng đó đã thật sự từng xảy ra, hắn không muốn nó tái diễn thêm một lần nào nữa.

Chỉ là vào lúc màn đêm buông xuống, hắn lại không nhịn được tự hỏi chính mình... sau khi chết, hắn sẽ đi về đâu?

Nơi đó chắc sẽ không có cô giáo ôm hắn vào lòng... nó tối tăm và lạnh lẽo như hang động ở rừng Sương Mù sao?

Mộ Ngôn im lặng rơi nước mắt, nhưng hắn nhanh chóng giơ tay tự mình lau đi, không muốn Khuynh Diễm bị tiếng khóc đánh thức.

Hắn gắng gượng mỉm cười, lần nữa khẽ nói: “Mộ Ngôn... rất thích... cô giáo...”

Khi Mộ Ngôn đều đều nhịp thở chìm vào giấc ngủ, Khuynh Diễm vốn nên ngủ say lại bất chợt mở mắt.

Con ngươi cô trầm tĩnh không một gợn sóng, nhìn xuyên qua những bông tuyết đang gào thét ngoài cửa sổ.

Mùa đông đã đến...



“Là ma pháp của Phù thủy Bóng đêm.”

Selina nghiêm trọng suy đoán: “Có lẽ trước đây Mộ Ngôn đã bị nguyền rủa, sau đó lời nguyền được người khác giúp đỡ hóa giải. Nhưng ma pháp nghịch chuyển thời gian lại khôi phục lời nguyền này, khiến cậu ấy gặp nguy hiểm.”

Cụ thể lời nguyền là gì, cần phải hỏi Mộ Ngôn mới có thể xác định.

Có điều… Phù thủy Bóng đêm đã bị Selina tiêu diệt, tàn hồn cũng bị Khuynh Diễm cắn nuốt.

Chẳng còn gì sót lại, sao bà ta có thể hạ ma pháp lên người Mộ Ngôn?

Trừ khi… có kẻ thứ ba nhúng tay vào.

Nếu không sớm điều tra ra lời nguyền, e rằng Mộ Ngôn sẽ lành ít dữ nhiều.

Khuynh Diễm vẫn luôn im lặng, nụ cười trên môi chẳng chút thay đổi, trông như chuyện này không hề ảnh hưởng đến cô.

Nhưng Selina cảm nhận được bầu không khí nặng nề đang đè xuống căn phòng. Cô biết, Khuynh Diễm không thờ ơ như những gì đang biểu hiện.

Selina ngập ngừng muốn tìm lời an ủi, nhưng cuối cùng chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Tiểu thư yên tâm, tôi nhất định sẽ nghĩ cách giúp cô.”



Buổi sáng, Mộ Ngôn dụi dụi mắt, chậm chạp giơ tay sờ qua vị trí bên cạnh.

Chăn nệm trống rỗng không còn độ ấm, đáy lòng hắn lập tức hoảng hốt, vội vàng ngồi dậy đi tìm Khuynh Diễm.

Tốc độ chậm chạp lại muốn gấp gáp, đến nỗi chẳng kịp xỏ đôi giày đặt ở dưới giường, hai chân đã lo lắng chạy ra cửa.

Nhưng Mộ Ngôn chỉ vừa đi được vài bước, liền va phải Khuynh Diễm từ bên ngoài tiến vào.

Cô nhíu mày tỏ ý không hài lòng, khom lưng nhấc bổng hắn lên: “Mùa đông trời lạnh, đi chân trần là không ngoan.”

Dù thân hình hắn đã cao hơn cô, nhưng cô vẫn dễ dàng bế hắn mà chẳng gặp chút trở ngại.

Mộ Ngôn cũng rất tự nhiên tiếp nhận, theo thói quen choàng tay qua ôm cổ Khuynh Diễm, âm thanh thoáng chút hờn dỗi: “Tại sao... cô giáo... lại rời giường... bỏ em... một mình...?”

“Tôi còn phải chờ cậu rời giường sao?”

“Tất nhiên...” Mộ Ngôn quả quyết gật đầu, nêu lý lẽ phân tích: “Hôm qua... là… lần đầu tiên... của em... Vậy nên... buổi sáng... cô giáo... phải ôm em... nha.”

Thế nhưng cô ngủ xong liền vứt hắn một mình ở đây, chẳng thèm quan tâm hắn, sẽ khiến hắn rất đáng thương.

Khuynh Diễm đã quen với kiểu lý lẽ gây sự vô cớ của Tịch Dạ.

Cô cúi người đặt hắn lên giường, còn cô nằm xuống bên cạnh, dang tay nói: “Qua đây, tôi ôm cậu.”

Mộ Ngôn lập tức chen chen vào vòng tay cô, ngoan ngoãn mím môi cười.

Khuynh Diễm vuốt nhẹ lưng hắn, làm như lơ đãng hỏi: “Trước đây cậu có từng bị ai hạ lời nguyền không?”

Bộ não nhỏ của Mộ Ngôn chầm chậm hoạt động, suy nghĩ đáp: “Em từng... bị hạ... phù chú...”

“Là kẻ nào làm?” Đáy mắt Khuynh Diễm ẩn ẩn sát khí, cứ như chỉ cần biết được danh tính kẻ làm hại hắn, cô sẽ lập tức đi kết liễu tên khốn đó!

“Là...” Mộ Ngôn chậm rì rì chống tay nhỏm dậy: “Cô giáo... hạ phù chú... biến em... mọc tai thỏ.” Sau đó còn thường xuyên sờ sờ tai em nữa, làm em rất xấu hổ.

Khuynh Diễm: “...”

Câu hỏi của ta không phải về kiểu phù chú này.

Ta cảm thấy hắn đang cố ý khui chuyện cũ ăn vạ ta.

Không sao, hít sâu, hỏi lại lần nữa!

“Ngoài cái đó ra, cậu còn bị hạ lời nguyền nào khác không?”

Mộ Ngôn nghiêng đầu ngẫm nghĩ, chậm chạp trả lời: “Nhiều lắm... như lần... cô giáo... biến cả lớp... thành thịt viên... Còn em… thành kẹo sữa... Sau đó... cô còn... cắn nhầm em...”

“Không phải những thứ này.” Khuynh Diễm hắng giọng ngăn hắn hồi tưởng quá khứ không mấy vẻ vang.

Cô nghiêm túc vô cùng, hỏi: “Ngoại trừ tôi, còn ai hạ lời nguyền cậu không?”

Mộ Ngôn ngơ ngác chớp mắt, ngạc nhiên nói: “Đâu có ai... hạ lời nguyền... em... ngoài cô giáo... đâu.”

Khuynh Diễm: “...”

Hắc Khuyển: […] Đấy, xem đi! Ai mới là kẻ cặn bã nhất ở đây?

*

Vũ: Mọi người chuẩn bị tinh thần, cuối vị diện này sẽ có chuyển biến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.