Khuynh Diễm cảm thấy mọi chuyện ra nông nỗi này đều là lỗi của Hắc Khuyển.
Trong khi hệ thống nhà người khác luôn chỉ dẫn kí chủ mình tận nơi tận chốn, còn nó chỉ phun cho cô mỗi cái địa danh Todoro, rồi để cô tự vất vả tìm kiếm.
Nếu không phải tại nó làm ăn thiếu trách nhiệm, thì cô đâu có bẻ nhầm tay Tịch Dạ!
Hắc Khuyển: [???]
Cô bẻ tay đại nhân vật là do cô bạo lực, chuyện này thì liên quan gì đến nó chứ?!
Khuynh Diễm hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh và sức mạnh để đón nhận trận ăn vạ đầu tiên ở thế giới này.
Cô tiến lên kéo cánh tay thiếu niên kiểm tra vết thương.
Còn may, xương vẫn chưa gãy, chỉ trật khớp một chút. Nhưng mà nếu trực tiếp sửa lại ở đây, thì sẽ khá đau.
“Cậu đến chỗ tôi, tôi chữa vết thương giúp cậu.” Khuynh Diễm vững vàng nói, biểu hiện mình là một hung thủ bẻ tay cực kỳ có trách nhiệm với nạn nhân.
Thiếu niên ngước mắt nhìn cô, im lặng không đáp nửa lời.
Khuynh Diễm bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, nội tâm càng thêm chột dạ dữ dội.
Nụ cười trên môi dần dần cứng ngắc.
Bây giờ ta nên đánh hắn mất trí nhớ, hay là nên đánh hắn qua thế giới tiếp theo?
Trước khi Khuynh Diễm phát rồ đến sắp thực hiện ý định của mình, thì cuối cùng thiếu niên cũng lên tiếng.
“Không cần đâu...” Hắn dừng lại, qua năm giây sau mới tiếp tục chậm rì rì bổ sung: “Tôi có thể... chịu được.”
Khuynh Diễm nghi hoặc nhíu mày.
Hình như tiểu ăn vạ hơi quái quái?
Tốc độ nói chuyện sao lại chậm như vậy?
Cô thử thăm dò: “Cậu tên gì? Nhà cậu ở đâu?”
Thiếu niên chỉ ngước mắt nhìn cô, vẫn không đáp lời.
Phải qua năm giây, mới nghe âm thanh hắn chậm rì rì nói: “Tôi tên... Mộ Ngôn... Tôi... không có nhà.”
Khuynh Diễm: “...” Tốc độ phản ứng chậm, khả năng giao tiếp không lưu loát, còn nghèo đến không có nhà.
Không nghi ngờ gì nữa, tiểu ăn vạ chắc chắn có vấn đề!
Và người bị ăn vạ sẽ lại là ta!
Nhưng không sao.
Thế giới này ta là con ông cháu cha, không sợ thiếu tiền nuôi hắn.
“Cậu đến chỗ tôi, tôi giúp cậu xử lý vết thương.” Khuynh Diễm lần nữa lặp lại.
Mộ Ngôn lắc đầu từ chối, dùng cánh tay không bị thương chỉ đám sương mù phía trước: “Ở bên đó... thường có sói... cô đừng qua.”
Khuynh Diễm nghẹn một chút, cảm giác tội lỗi tăng thêm mấy tầng.
Tiểu ăn vạ đến đây là để nhắc cô bên kia có sói, còn cô lại vặn trẹo tay hắn, hình như không được tốt lắm.
“Cô bị... lạc đường sao?” Mộ Ngôn dùng tốc độ vô cùng chậm hỏi.
Khuynh Diễm ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu: “Cậu biết đường ra khỏi rừng không?” Lừa hắn rời chỗ này trước, sau đó ta liền bắt cóc hắn về nhà!
Năm giây im lặng trôi qua, Mộ Ngôn mới từ từ phản ứng, ra hiệu cô đi theo hắn.
Không chỉ tốc độ nói chuyện chậm, mà tốc độ bước đi của hắn cũng không được nhanh, như con rùa nhỏ từng bước từng bước bò lên phía trước.
Lần ở trên phố cô bị mất dấu hắn, là do nơi đó quá đông người. Chứ nếu ở chỗ vắng vẻ, hắn đi kiểu này có thể chạy trốn nổi ai?
Khuynh Diễm ở phía sau đợi Mộ Ngôn tiến ba bước, rồi cô mới nhích lên một bước. Cuối cùng khi mặt trăng nhô cao trên đỉnh đầu, hai người cũng đi đến bìa rừng.
Mộ Ngôn không bước tiếp, mà chỉ đứng tại chỗ giơ tay nói: “Đường ra... ở đó...”
“Cậu theo tôi về nhà, tôi sửa tay cho cậu.” Khuynh Diễm dứt lời liền hành động, không để bất kỳ ai có cơ hội từ chối.
Vào lúc người ta còn đang ngơ ngác, thì cô đã nhấc bổng người ta lên, đem thân thể gầy yếu của người ta ôm vào trong ngực mình.
Mộ Ngôn bị bất ngờ đến đầu óc không kịp phản ứng, mãi đến khi cách khu rừng Sương Mù một đoạn xa, hắn mới có thể chầm chậm lên tiếng: “Thả tôi xuống... không được ôm... như vậy nha.”
“Đến nhà tôi sẽ thả cậu xuống.” Khuynh Diễm nhạt giọng đáp, thái độ không chấp nhận thương lượng.
Mộ Ngôn vẫn đòi trở về rừng, suốt dọc đường đi, cứ cách năm giây, hắn lại nhỏ giọng kêu lên.
“Thả tôi xuống...”
“Tôi muốn... về rừng...”
“Không được... bắt tôi...”
“Thả tôi nha...”
Thân thể hắn không hề giãy giụa, chỉ có miệng vẫn luôn yếu ớt bày tỏ ý kiến cùng cô, giống như sinh vật nhỏ không đủ sức phản kháng, bị bắt nạt đến thật đáng thương.
Khuynh Diễm vốn định xem như không nghe thấy, mặc kệ hắn cho đỡ phiền lòng.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không nhịn được, dừng chân lại nhẹ giọng dỗ: “Tôi chỉ muốn trị thương cho cậu, sẽ không làm hại cậu. Tin tưởng tôi.”
Nương theo ánh trăng, cô gái cúi đầu mỉm cười dịu dàng nói với hắn.
Những sợi tóc dài phất qua, cỗ mùi hương nhàn nhạt dễ chịu hòa vào gió rơi vào nơi cánh mũi.
Mộ Ngôn cảm thấy hơi thở của cô thật ấm áp quen thuộc, khiến đáy lòng hắn dần dần thả lỏng, thậm chí còn vô thức muốn ỷ lại cô.
Hắn cẩn thận quan sát Khuynh Diễm, màu tóc vàng đặc trưng của giới quý tộc phương Tây, đôi mắt trầm tĩnh mang ý trấn an hắn, và cả nụ cười dịu dàng hướng về phía hắn nữa.
Mộ Ngôn im lặng hồi lâu, cuối cùng chầm chậm gật đầu: “Trị thương xong... tôi sẽ đi...” Không được... nhốt tôi nha.
Khuynh Diễm mỉm cười đáp ứng: “Được.” Không đời nào đi được đâu nhé.
Đã vào tay ta rồi, thì phải ở lại với ta!
—
Khuynh Diễm ôm Mộ Ngôn tiến vào biệt thự, những người hầu bên trong đều tròn mắt ngạc nhiên.
Gần đây tiểu thư luôn đến trường học gì gì đó tiếp xúc với đám trẻ con nhà thường dân, chuyện này đã là kỳ lạ lắm rồi.
Vậy mà bây giờ cô còn ôm về một đứa trẻ, tiểu thư đây là muốn chuyển sang chăn nuôi thường dân sao?
Nhưng tiểu thư là chủ, bọn họ là tớ, nên dù cô có thú vui quái dị gì, bọn họ cũng không được quyền ý kiến.
Người hầu đồng loạt cụp mắt xuống, xem như mình mù không nhìn thấy gì cả.
Khuynh Diễm nói với Selina: “Mang nước ấm, thuốc xoa bóp, quần áo sạch sẽ, và thức ăn đến phòng tôi.”
Selina gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Từ lúc bước vào biệt thự, Khuynh Diễm cảm nhận được thân thể Mộ Ngôn vẫn luôn run lên, ánh mắt hắn ra sức né tránh mọi người.
Cô ôm hắn về phòng mình, cẩn thận đặt hắn lên giường.
“Cậu sao vậy? Đang sợ sao?” Khuynh Diễm chạm nhẹ lên má hắn.
Mộ Ngôn ngẩn ra mấy giây mới có thể phản ứng, bắt đầu chậm chạp lùi lại tránh khỏi tay cô, thành thật gật đầu thừa nhận mình sợ...
Khuynh Diễm nhẹ giọng trấn an: “Đừng sợ, có tôi ở đây, sẽ không ai dám bắt nạt cậu.”
Cũng chẳng rõ Mộ Ngôn có tin cô hay không, chỉ thấy hắn rụt rè yên lặng ngồi trong góc.
Selina mang những đồ dùng cần thiết vào, sau đó nhanh chóng lui ra ngoài.
Khuynh Diễm tiến tới kéo tay áo Mộ Ngôn lên kiểm tra, nhưng hắn lại lần nữa thu mình né tránh.
Cô cảm thấy khó hiểu, vì không rõ hắn đang sợ điều gì.
Nếu nói hắn sợ cô, thì lúc nãy ở bìa rừng, hắn đã không chấp nhận đi theo cô.
Nếu nói hắn sợ những người hầu kia, thì họ đều đã ở ngoài, trong phòng bây giờ chỉ có cô và hắn.
Khuynh Diễm giơ thuốc lên giải thích: “Tôi giúp cậu xem vết thương.”
Mộ Ngôn im lặng nhìn cô, rồi chầm chậm phản ứng tự kéo tay áo mình, đưa qua cho cô xem.
Khuynh Diễm thấy hắn chịu hợp tác, mới dùng dầu nóng cẩn thận thoa lên tay hắn. Chờ thời gian không quá sai biệt, cô nghiêm túc dặn dò: “Sẽ hơi đau, cậu cố nhịn một chút.”
Cô không vội vàng hành động, mà dừng lại cho Mộ Ngôn có đủ thời gian nghe hiểu.
Thấy hắn gật đầu, lúc này Khuynh Diễm mới sờ lên cánh tay hắn, chỉnh lại chỗ bị trật khớp. Động tác cô rất cẩn thận, xoay nhẹ mấy cái, rồi dứt khoát bẻ mạnh rắc một tiếng!
Vậy là mọi việc đã hoàn thành.
Khuynh Diễm nghĩ Mộ Ngôn sẽ than đau, nhưng từ đầu đến cuối hắn đều ngoan ngoãn im lặng.
Cô thấy vậy liền nhẹ nhõm thở phào. May mà hắn chịu đau giỏi, không ăn vạ...
“Đau quá...” Mộ Ngôn thút thít kêu lên.
Khuynh Diễm: “...” Ta mẹ nó quên mất chuyện hắn phản ứng chậm!
Mộ Ngôn đưa tay dụi mắt, con ngươi đều đã đỏ ửng, nhìn như sắp khóc tới nơi luôn rồi.
Khuynh Diễm sợ đến muốn nhảy cửa sổ bỏ trốn. Đừng khóc, đừng khóc! Ta chết mất!
Tiểu ăn vạ mít ướt như vậy sẽ đâm vào điểm trí mạng của ta!