Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 483: Chương 483: Cô Giáo Phù Thủy (Xong)




Thời điểm nhìn thấy con ngươi nhạt màu của Mộ Ngôn hóa thành tử sắc(*), thì cuối cùng Khuynh Diễm cũng hiểu được toàn bộ chân tướng.

(*)Tử sắc: màu tím.

Cô đã lầm tưởng ma pháp thời gian chỉ hoạt động trong phạm vi thế giới này, nhưng căn bản không phải, bởi vì màu mắt kia... là của Tử Liên!

Nếu vậy, lời nguyền đang bào mòn sự sống Mộ Ngôn, chính là lời nguyền ác quỷ.

Còn người giúp hắn giải trừ lời nguyền, là cô.

Thời gian của vạn vật vẫn trôi theo quy luật vốn có, duy chỉ dòng chảy thời gian trên linh hồn Tịch Dạ là bị kéo ngược, dừng tại vận mệnh của Tử Liên.

Ác quỷ nguyền Tử Liên phải sống trong cô độc, chết trong giày vò.

Người được hắn giúp đỡ, đều chết trước mặt hắn. Người mà hắn yêu, sẽ chết dưới kiếm hắn.

Cách duy nhất giải trừ lời nguyền, là phải giết ác quỷ. Nhưng trên thực tế, ác quỷ đã bị Khuynh Diễm cắn nuốt, vậy làm sao giết được nó nữa?

Ma pháp thời gian luôn tồn tại kẽ hở, vì chính bản thân nó vốn đã làm trái quy luật tạo hóa. Kẻ bí ẩn đã lợi dụng kẻ hỡ này, biến lời nguyền thành thứ độc ác vô phương hóa giải!

Từ nay về sau, không chỉ riêng kiếp sống của Mộ Ngôn, mà vĩnh viễn ngàn đời ngàn kiếp về sau, Tịch Dạ đều phải bị cô độc giày vò! Không bao giờ có được hạnh phúc!

Nếu hắn cố chấp ở bên Khuynh Diễm, kết quả sẽ là hắn đoản mệnh mà chết, hoặc là hắn phải tự tay giết cô.

Bàn cờ đánh một vòng lớn, thế giới trước tưởng chừng như Khuynh Diễm là người thắng, khi sống cả đời cùng Tử Liên. Nhưng nào ngờ, hiện tại thế cờ đảo ngược, việc cô giết ác quỷ đã đẩy hắn vào đường cùng.

Ác quỷ hay Phù thủy Bóng đêm đều chỉ là con tốt thí mạng, dùng cái chết làm đệm chân cho chiếc bẫy tinh vi của kẻ chủ mưu, triệt để chặt đứt nhân duyên giữa Tịch Dạ và Khuynh Diễm!

Từ đây, hai người sẽ vĩnh viễn không thể đạt được thứ gọi là trọn đời trọn kiếp!

Khuynh Diễm cuối cùng cũng nhìn rõ tất cả.

Khóe môi cô chậm rãi giương lên nụ cười rét lạnh, đáy mắt vốn luôn tĩnh lặng dần cuộn trào hắc ám, cuối cùng hoàn toàn bị bao phủ bởi huyết sắc tàn nhẫn.

Đồng tử cô biến thành đỏ sẫm, tà ác quấn quanh thân không ngừng lan rộng, tốc độ điên cuồng như muốn kéo cả thế giới cùng cô đi tới bờ vực hủy diệt!

Nếu bọn chúng đã làm đến bước này, vậy tất cả liền chết hết đi!

Hắc Khuyển cứng ngắc tại chỗ.

Kí chủ... chẳng lẽ kí chủ muốn làm sập toàn hệ thống, sau đó xâm nhập ra thế giới thực tàn sát tổ chức nó?

Không! Không thể được!

[Kí chủ, cô bình tĩnh một chút!] Hắc Khuyển sợ hãi can ngăn.

Nhưng Khuynh Diễm dường như không hề nghe thấy, nền trời xanh thẳm trên cao đã hóa thành lòng chảo đen ngòm dữ tợn chuẩn bị đổ xuống. Cảm giác đè nặng khiến người hít thở không thông, cứ như trong chốc lát nữa, thiên địa nhân sinh đều sẽ bị nghiền ép đến hôi phi yên diệt!

[Kí chủ, chúng ta vẫn còn cách cứu vãn!] Hắc Khuyển vội nói liên hồi: [Chủ nhân ta, chủ nhân ta đã đưa tới một vật, nó có thể giúp cô phá vỡ lời nguyền!]

[Hệ thống thế giới ảo này là thứ duy trì sinh mệnh đại nhân vật. Nếu cô hủy nó, hắn sẽ thật sự chết!!]

Khuynh Diễm hơi dừng lại, con ngươi huyết sắc chậm chạp chuyển động: “Duy trì sinh mệnh... của Tịch Dạ?”

[Đúng vậy! Đại nhân vật ở thế giới thực đã nửa sống nửa chết, là chủ nhân ta... chủ nhân ta đã cứu sống hắn. Nếu hệ thống này đổ vỡ, đại nhân vật sẽ hết hy vọng!] Hắc Khuyển nói một hồi, liền biến thành âm khóc nức nở.

Đại nhân vật mà chết, thì nó biết sống với ai!

Hơi thở âm u quanh thân Khuynh Diễm dần nhạt xuống, đáy mắt cô như vực sâu vạn trượng, khóe môi nhấc lên âm lạnh lẽo: “Chủ nhân mi đưa đến thứ gì?”



Khuynh Diễm đứng bên cửa sổ, trên tay cô cầm một thanh đoản đao bằng bạc điêu khắc tinh xảo, mắt chăm chú nhìn tia máu vẩn đục vờn quanh thân đao.

Cửa phòng vang lên tiếng gõ, cô nhanh chóng giấu đoản đao vào không gian của mình.

Thiếu niên mặc áo lông choàng chầm chậm đi tới, từ tốn gọi: “Cô giáo... em... chuẩn bị... xong rồi... Chúng ta... lên đường thôi.”

Khuynh Diễm chà xát hai bàn tay tạo hơi ấm, rồi áp vào xoa nhẹ đôi má lạnh băng của hắn.

Đôi môi cô bao phủ lên môi hắn, khiến hơi thở hắn dần biến thành rối loạn, bàn tay níu chặt vạt áo bị động tiếp nhận cô.

Mộ Ngôn đã sớm quen với hành động tấn công chẳng báo trước của Khuynh Diễm.

Những ngày qua cô rất hay hôn hắn, dường như chỉ cần khiến đôi môi tái nhợt của hắn bị ma sát đến ửng hồng, cô liền có thể thành công lừa gạt chính mình, rằng hắn vẫn đang rất khỏe mạnh...

Chỉ trong vòng bảy ngày ngắn ngủi, thân thể Mộ Ngôn đã suy yếu nghiêm trọng, khuôn mặt hắn trắng bệch xanh xao, cả người nhẹ hẫng như lớp bông chẳng còn bao nhiêu trọng lượng.

Khuynh Diễm cũng chẳng biết hắn có đau đớn hay không, vì hắn chưa từng than vãn nửa lời với cô. Hắn chỉ nói muốn đi ngắm mưa sao băng, truyền thuyết kể, sao băng sẽ thực hiện ước nguyện của con người.

Hắn muốn cầu xin cho mình tiếp tục được sống, để không bỏ lại một mình cô.

Khuynh Diễm hôn Mộ Ngôn hồi lâu, mới yên lặng nắm tay dẫn hắn ra xe ngựa đang chờ bên ngoài.

Mộ Ngôn không muốn đi bằng ma pháp không gian, hắn muốn thật chậm thật chậm ngắm nhìn khung cảnh của thị trấn.

Nhìn những đoạn đường mà hắn đã cùng cô đi qua suốt thời niên thiếu, nhìn phố chợ náo nhiệt đầy tiếng cười đùa, nhìn những phù thủy nhỏ mặc bộ đồng phục học sinh quen thuộc...

Mỗi lần nhìn thấy những thứ này, hắn đều có ảo giác thời gian tốt đẹp năm đó đã quay trở lại, hắn vẫn là học trò nhỏ ngày ngày theo cô giáo đến trường, ngốc nghếch ngây ngô ngồi trên lớp nghe giảng, và cả đời cả đời đều có thể ở bên cô.

Xe ngựa lộc cộc di chuyển, tiếng gõ nhịp đều đều như đếm ngược thời gian sống của Mộ Ngôn.

Xe dừng lại dưới chân một ngọn đồi, Khuynh Diễm dùng áo lông bao bọc hắn, dìu hắn đi lên vị trí cao hơn chờ mưa sao băng.

Đêm nay không có tuyết rơi, bầu trời đầy những vì sao lấp lánh rất đẹp.

Mộ Ngôn tựa đầu vào vai cô, đã trưởng thành nhưng lại hỏi lời ngây ngô như đứa trẻ: “Cô giáo... sau khi… em chết... linh hồn... của em... có biến thành... ngôi sao nhỏ... không?”

Khuynh Diễm chậm rãi lắc đầu.

Đáy mắt Mộ Ngôn không giấu được thất vọng: “Nếu… có thể... thành ngôi sao... thì tốt... biết mấy... Lúc đó... cô giáo... chỉ cần... nhìn lên trời... là sẽ... thấy được em.”

Vậy thì cô giáo sẽ không cô đơn một mình nữa, Mộ Ngôn vẫn ở trên kia dõi theo cô.

Nhưng mà... bầu trời lại không tiếp nhận em.

Bàn tay Khuynh Diễm vô thức siết chặt tay Mộ Ngôn.

Hắn cũng nhẹ nắm lấy tay cô, lại lần nữa hỏi: “Cô giáo... chỉ cần... chúng ta... chờ được... sao băng... Có phải... Mộ Ngôn sẽ... tiếp tục sống... không?

Khuynh Diễm đối diện với đôi mắt cất chứa mong chờ yếu ớt của hắn, lần đầu tiên trong đời, cô đưa ra một đáp án mà đến chính cô cũng chẳng tin tưởng: “Chỉ cần chờ được sao băng, Mộ Ngôn sẽ tiếp tục sống.”

“Thật... tốt quá... Em có thể... mãi mãi... ở bên... cô giáo...”

Mộ Ngôn an tĩnh dựa vào cô, đôi mắt hắn ôm lấy hy vọng ngước nhìn bầu trời, ý thức phai nhạt dần dần biến mất...

Khuynh Diễm vẫn luôn giữ chặt thân thể hắn, cuối cùng tia sáng cũng lướt qua màn đêm, sao băng lấp lánh rơi xuống nhân gian ảm đạm, bởi vì thiếu niên trong lòng cô đã không còn thở nữa.

Cả người hắn trở nên rất lạnh, dù cô siết chặt thế nào vẫn không thể khiến hắn ấm lên.

Đôi mắt cất chứa hy vọng của hắn vẫn mở to không nhắm lại, vì hắn thật sự không cam lòng rời bỏ cô.

Khuynh Diễm cúi xuống hôn lên môi Mộ Ngôn, ma sát khiến màu sắc trắng bệch chuyển thành ửng hồng, âm thanh cưng chiều nhắc nhở: “Cậu xem, chúng ta chờ được sao băng rồi.”

Cô im lặng chờ đợi rất lâu, từ lúc bầu trời đầy những vì tinh tú nhảy múa, đến lúc bóng đêm tĩnh mịch bao trùm, thiếu niên trong lòng vẫn chỉ mở to mắt chứ chẳng đáp lại lời cô.

Tia nắng sớm mai dần ló dạng, Khuynh Diễm chậm chạp ôm Mộ Ngôn dậy, dịu dàng cười nói: “Học trò nhỏ, cô giáo đưa cậu về nhà nha.”

*

VỊ DIỆN 8 KẾT THÚC.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.