Rầm!
Ngõ hẻm chật hẹp bẩn thỉu, vang lên tiếng động lớn kinh người.
Phía sau chiếc xe rác nghiêng ngả sắp đổ, một người đàn ông đang run rẩy muốn chạy trốn.
Đối diện hắn là vật thể có thân hình trông như phụ nữ, nhưng cô ta lại khom lưng bò trên mặt đất bằng cả hai tay hai chân, tư thế kỳ dị đáng sợ.
Mỗi lần cô ta vồ đến muốn cấu xé người đàn ông, thì đều bị tia sáng trước ngực hắn hất văng ra xa, khiến móng vuốt cô ta bị thương đến giàn giụa máu.
Nhưng cô ta vẫn kiên trì nhào tới! Mỗi một cú vồ đều toát lên hung tợn!
Ở góc cách đó không xa, đạo sĩ áo tím ôm tiểu hồ ly trắng muốt trong ngực, đang dửng dưng quan sát.
Người đàn ông bị tấn công bên kia là quản lý hộp đêm.
Còn yêu quái điên cuồng gớm ghiếc, chính là nhân tình của hắn.
Quản lý sẽ không chết, bởi vì lá bùa mà Tử Liên đưa sẽ bảo vệ hắn.
Nhưng dù không chết, thì cả đời hắn cũng sẽ khó quên sự kiện đêm nay.
Tại sao Tử Liên chỉ đứng xem mà không tiến lên cứu giúp?
Bởi vì quản lý là kẻ phản bội.
Hắn ngoại tình.
Nếu không để hắn tận mắt chứng kiến diện mạo thật của nhân tình, vậy thì cũng quá bạc đãi sự phản bội của hắn.
Ngay khi lá bùa bị cào đến nứt vỡ, lớp bảo vệ sắp hoàn toàn biến mất, thì thân thể nữ yêu quái chợt bị đánh văng vào tường.
Quản lý nhìn thấy người đang chậm rãi bước vào ngõ hẻm, liền vừa mừng vừa mếu kêu to: “Tử Liên đại sư! Cứu tôi! Hãy cứu...”
Cảm xúc chấn động quá mạnh, hắn ta đang nói thì ngã ra bất tỉnh.
Nữ yêu quái chống tay bò dậy, ánh mắt căm phẫn nghiến răng: “Tử Liên! Lại là ngươi!”
“Lần đầu gặp gỡ, không nghĩ thí chủ lại biết tên bần đạo, làm bần đạo thấy mình thật nổi tiếng.” Tử Liên mỉm cười ôn hòa, nhưng lời nói không hề che giấu sự kiêu ngạo.
“Thì ra là ngươi lén lút đặt bẫy trên người hắn, để tấn công ta bị thương! Bao nhiêu năm qua thủ đoạn ngươi vẫn hèn hạ bỉ ổi như vậy!” Ánh đèn ngoài ngõ hắt vào, làm bật lên khuôn mặt lông lá dữ tợn của nữ yêu quái.
“Ồ, hóa ra thí chủ đã quen biết bần đạo đến tận bao nhiêu năm luôn sao? Nhưng bần đạo lại không hề nhớ mình có quen thí chủ.” Tử Liên tỏ vẻ bất ngờ.
“Ngươi...” Nữ yêu quái bị thái độ này của hắn chọc cho tức giận, đằng đằng sát khí đe dọa: “Nếu hôm nay ngươi dám động vào ta, thì tất cả hồ yêu đồng bọn ta tuyệt đối không tha cho ngươi!”
Khuynh Diễm nhướng mày. Hồ yêu?
Nói vậy nữ yêu này cũng là hồ ly.
Nhưng trên người cô ta không có chút khí chất mị hoặc xinh đẹp, mà khuôn mặt chỉ toàn lông lá. Mỗi lần cô ta nói chuyện, da mặt bị kéo chuyển động trông hết sức kỳ dị.
Khuynh Diễm yên lặng mài móng vuốt.
Quá xấu.
Tổn hại danh dự hồ ly.
Làm tay ta cảm thấy có chút ngứa ngáy.
“Bần đạo vốn đã có rất nhiều kẻ thù, không ngại chuốc oán thêm vài tiểu đồng bọn của thí chủ.” Tử Liên cười nhạt khiêu khích.
Ý tứ rất rõ ràng, hắn đang ám chỉ đám hồ ly cỏn con không phải đối thủ của hắn.
Hồ yêu hoàn toàn nổi giận, móng vuốt đen sì co lại, cả người lấy đà dữ tợn phóng lên.
Tử Liên nắm chắc bùa trong tay, chuẩn bị vung đòn phản kích.
Nhưng thân thể hắn lại đột ngột bị đẩy lùi về sau, tiểu hồ ly trong ngực như mũi tên lao lên phía trước.
Một đường cong vút cắt ra trong không khí, từ cục bông trắng trẻo nhỏ nhắn thoắt cái liền biến thành thiếu nữ xinh đẹp.
Hồ yêu đối diện bất ngờ, thân thể nghiêng qua né tránh, nhưng đầu vai cô ta lập tức bị bắt lại, một lực lượng khủng khiếp nhấn cô ta từ giữa không trung nện xuống mặt đất.
Rầm!
Vai bị móng vuốt sắc bén siết chặt, đầu gối khuỵu trên nền xi măng ẩm ướt.
Trong loáng thoáng nghe thấy tiếng 'răng rắc' của xương bị bóp gãy.
Hồ yêu đau đớn quay đầu, cắn răng nhìn thiếu nữ mặc y phục cổ đại đứng sau lưng mình, uất hận chất vấn: “Ngươi cũng là hồ ly, tại sao lại đứng về phía hắn mà phản bội đồng loại?”
“Đồng loại?” Khuynh Diễm thẳng thắn chê bai: “Xấu như ngươi, không xứng làm đồng loại ta.”
Hồ yêu: “...”
“Ta không xấu!” Cô ta tức giận gắt lên, ánh mắt căm phẫn trừng Tử Liên: “Đều là do hắn hủy hoại dung mạo bọn ta... A A A!! Sao ngươi lại đánh ta?”
Khuynh Diễm nghiêm túc khiển trách: “Không được hung dữ với hắn, sẽ làm hắn sợ.”
Tiểu ăn vạ của ta là để cưng chiều.
Hồ yêu: “...”
Tử Liên: “...”
Nhìn hắn có điểm nào giống đang sợ sao?
Hắn là đại sư trừ yêu lừng lẫy danh tiếng, cô lại xem hắn là tiểu bạch kiểm bị dọa liền sợ?
Tử Liên cảm thấy mình cần lấy lại uy phong!
“Hang ổ hồ yêu ở đâu?”
Hồ yêu nghe thấy câu hỏi của Tử Liên, lập tức khinh bỉ hừ lạnh, không muốn trả lời.
Khuynh Diễm nhấn tay bóp xuống. Tiểu ăn vạ đã hỏi, ai cho mi dám phớt lờ hắn?
Tiếng hét đau đớn xuyên thẳng vào màn đêm, khiến đàn mèo hoang kiếm ăn gần đó bị dọa đến giật mình chạy loạn.
Đèn đường nhấp nháy muốn tắt, nhưng chỉ năm phút sau, mọi thứ đều khôi phục như ban đầu.
Khuynh Diễm cầm viên nội đan trong tay, nhét vào không gian tùy thân.
Vừa quay đầu, liền nhìn thấy ánh mắt u oán của người phía sau: “Đã lấy được bản đồ, thế nhưng anh còn không vui?”
Tử Liên: “...” Hắn có thể vui nổi sao?
Cô lại cướp đi cơ hội thể hiện uy phong của hắn!
Tức giận đến không muốn nói chuyện nữa!
Tử Liên vẽ một vòng bùa làm kết giới bảo vệ tên quản lý đã ngất xỉu, lát nữa Liệp Yêu Hội chắc chắn sẽ đuổi đến, tàn cuộc cứ để cho bọn họ dọn dẹp.
Sau khi làm xong, hắn ôm giỏ dây mây trống rỗng trên tay, tủi thân hỏi: “Thí chủ có thể hóa về nguyên hình tiểu hồ ly không? Bần đạo muốn sờ sờ lông mềm.”
“Không thể.” Khuynh Diễm vạch tấm bản đồ, thản nhiên bước lên phía trước.
Tử Liên: “...” Hắn cũng biết tức giận nha!
Cô chỉ làm những gì cô thích, ở trong hình thái nào đều tùy thuộc vào tâm trạng cô, chứ hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của hắn!
Người khác nuôi thú cưng, muốn giày vò thế nào liền giày vò thế nấy.
Tại sao đến lượt hắn nuôi thú cưng, vừa bị chiếm uy phong, lại còn không dạy được vật nhỏ nhà mình vâng lời?