Mạn Điệp chập chờn tỉnh dậy, nhíu mày quan sát xung quanh.
Bầu trời hoàng hôn dần chuyển sắc tối, cô đang ở một khu đất hoang, nằm trên tấm vải nhầu nhĩ lót giữa bãi cỏ.
Da ở bàn tay đã không còn tím tái, cảm giác hít thở cũng thông thoáng hơn rất nhiều.
Độc trên người cô đã được giải rồi sao?
Chợt Mạn Điệp nhìn thấy trước mặt mình là một cô gái xa lạ...
Ký ức mất vài giây mới kịp khôi phục, sau khi nhận ra người kia là ai, Mạn Điệp chậm chạp chống tay ngồi dậy: “Cô... đã giúp tôi giải độc sao?”
“Ừ.” Khuynh Diễm chống cằm ngồi trên bãi cỏ, lười nhác trả lời.
Nếu Tử Liên mà biết viên thuốc giải hầu hết các loại độc hôm trước hắn cho cô, lại bị cô đem đi cứu nữ chính, chắc chắn hắn sẽ ăn vạ chết cô!
Lát nữa trở về phải đi tìm A Tịnh, hối lộ đổi một viên khác bù vào.
Đáy lòng Khuynh Diễm yên lặng tính toán kế hoạch lấp liếm Tử Liên.
Mạn Điệp nghiêm túc đứng dậy, cúi đầu nói: “Cảm ơn cô đã cứu tôi khỏi yêu quái, cô còn giúp tôi giải độc. Nếu không có cô, tôi đã không thể qua được kiếp nạn này.”
Khuynh Diễm dựa vào thân cây, mỉm cười hỏi: “Chỉ cảm ơn thôi, cô không định làm gì báo đáp tôi sao?”
Mạn Điệp thoáng khựng lại, nhưng ngay sau đó liền chủ động nói: “Nếu cô có điều gì cần giúp đỡ, cô cứ nói với tôi, tôi sẽ tận lực đền đáp cô.”
Khuynh Diễm chống cằm tỏ vẻ suy tư: “Cô xinh đẹp như vậy, hay là...”
Hắc Khuyển: [...] Đừng có nói hay là hôn tôi một cái đi nha!
Kí chủ mà dám làm bậy, nó về mách đại nhân vật đấy!
Khuynh Diễm nghiêng đầu bổ sung trọn vẹn câu nói: “Cô đưa đá lục sắc cho tôi là đủ.”
Mạn Điệp cứng ngắc mấy giây, cả người lập tức dựng đầy gai nhọn, tràn ngập đề phòng.
Nguyên nhân cô bị yêu quái truy sát, là vì có kẻ đã lan truyền tin tức cô đang giữ mảnh vỡ đá lục sắc.
Không phải là một mảnh nhỏ, mà là hơn phân nửa khối đá.
Thì ra cô gái này không phải tốt bụng cứu cô, mà cô ấy có mục đích!
“Rất xin lỗi, tôi không thể đưa đá lục sắc cho bất kỳ ai!” Mạn Điệp lạnh lùng từ chối.
Khuynh Diễm nhướng mày: “Vậy cô định có ân không báo sao?”
“Tôi...” Mạn Điệp ngập ngừng. Cô không phải loại người vong ân bội nghĩa, nhưng đá lục sắc là vật quan trọng, dù có đổi cả tính mạng cô cũng không thể giao ra!
Đúng rồi, là đổi mạng!
“Tôi không thể báo đáp cô, nếu cô muốn, tôi sẽ trả mạng này lại cho cô!” Mạn Điệp đặt dao găm lên cổ, muốn chém xuống tự sát.
Keng!
Viên sỏi văng đến va vào lưỡi dao, đánh con dao trên tay Mạn Điệp rơi thẳng xuống đất.
“Thuốc giải của tôi cũng đã đưa cô uống, cô chết rồi thì tôi được lợi ích gì? Cô định đem món nợ thiếu tôi ôm xuống lòng đất, hay định đợi kiếp sau trả tôi?”
Khuynh Diễm nâng mắt, viên sỏi nhỏ bị cô tung hứng trong lòng bàn tay, nụ cười nhợt nhạt hỏi.
Mạn Điệp cắn cắn môi. Không thể giao ra đá lục sắc, mà cũng không thể chết, vậy rốt cuộc là cô ấy muốn cô phải làm sao đây?
Sẽ tra tấn giày vò cô, ép cô khai ra nơi cất giấu viên đá sao?
“Thứ tôi cần chỉ có đá lục sắc, nếu cô không thể đưa nó cho tôi, vậy thì...” Khuynh Diễm gõ gõ cằm ra vẻ suy nghĩ, khoát tay nói: “Cô đi đi.”
Mạn Điệp nghe thấy lời này liền kinh ngạc.
Cô ấy muốn để cô đi?
Không tra khảo hay hành hạ cô để chiếm đoạt đá lục sắc sao?
Hình như... cô ấy không phải kẻ xấu, cô ấy đã cứu cô, mà còn không cần báo đáp, kẻ xấu sẽ không hành xử thế này...
Mạn Điệp chần chờ hồi lâu, siết chặt tay hỏi: “Cô có thể cho tôi biết, cô là người hay yêu không?”
Tốt nhất cô ấy hãy là con người, thì cô có thể báo ân bằng cách chia sẻ bí mật với cô ấy.
Bởi vì con người biết điểm giới hạn, sẽ không làm hại đồng loại.
Còn yêu quái thì khác!
Trước đây cô đã cho rằng yêu cũng giống như người, có kẻ tốt có kẻ xấu. Thậm chí cô còn bênh vực con bạch hồ bị nhốt vào Tỏa Yêu Tháp, vì trên thân nó không có tà khí.
Nhưng cuối cùng kết quả thế nào?
Nó liên tục giết đồng đội cô!
Yêu quái đều tâm địa độc ác, tàn sát bạo ngược như nhau!
“Cô là liệp yêu sư, chẳng lẽ không thể nhìn ra tôi là người hay yêu?” Khuynh Diễm đã biết rõ nguyên nhân còn cố tình hỏi.
Cô đang đeo bùa che giấu yêu khí của Tử Liên, đương nhiên nữ chính không thể nhìn ra thân phận thật của cô.
Mạn Điệp không cảm thấy có yêu khí, lại thêm vừa mới nhận định Khuynh Diễm không phải kẻ xấu, nên đáy lòng đang nghiêng về khả năng Khuynh Diễm là con người.
Chỉ là...
“Tôi có thể đưa cô đến nơi cất giấu đá lục sắc, nhưng cánh cổng nơi đó cần dùng linh lực để mở. Tôi đang bị thương, tạm thời không thể khởi động linh lực, tôi cần sự giúp đỡ của cô.” Mạn Điệp đột nhiên đổi ý nói.
Chỉ cần nhìn thấy Khuynh Diễm sử dụng linh khí, cô liền xác định được cô ấy là người hay yêu!
“Nhưng tôi không có linh lực.” Khuynh Diễm tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Nữ chính trước đó còn định tự sát bảo vệ đá, giờ lại đột nhiên muốn giao đá cho ta?
Chắc chắn có âm mưu!
Nhưng cũng không phải ta sợ âm mưu, mà việc ta không có linh lực là sự thật... bởi vì ta là yêu, chỉ có yêu lực thôi nhé!
Hắc Khuyển: [Nếu không bắt bẻ từ ngữ, thì hai thứ đó tương đương nhau đó kí chủ.] Nó thừa biết, cô lại muốn lươn lẹo!
Mạn Điệp thoáng kinh ngạc, nhưng sau khi nghĩ lại cũng thấy không hề mâu thuẫn.
Thời điểm Khuynh Diễm đánh yêu cứu cô, cô ấy chỉ sử dụng chiêu thức tay chân, không hề khởi động linh khí.
Một người bình thường không có linh lực, thế nhưng lại diệt được đội ngũ đến ba mươi con yêu quái.
Sức mạnh phi thường, lại còn đi truy tìm đá lục sắc, lẽ nào là...
Mạn Điệp chợt nghĩ đến thứ gì đó, sắc mặt trở nên trịnh trọng nghiêm túc: “Tôi hỏi cô điều này, tại sao cô lại muốn sở hữu đá lục sắc?”
“Đương nhiên là để ngăn thế giới bị hủy diệt.” Khuynh Diễm mở miệng liền nói, không hề thông qua suy nghĩ.
Câu trả lời này rất thành thật đấy!
Cô tìm đá lục sắc, là để ngăn tiểu ăn vạ chơi đùa đến hủy diệt thế giới!
Ai, nha đầu thiện lương mỗi ngày đều vất vả.
Mạn Điệp đột ngột bật dậy nắm lấy bàn tay Khuynh Diễm, mừng rỡ reo lên: “Cô... cô chính là người đó! Có lẽ cô chính là người đó! Không ngờ cuối cùng tôi cũng tìm được cô!”
Khuynh Diễm: “...” Từ từ đã!
Người đó là người nào?
Bá chủ thế giới sao?
“Cô không có trí nhớ năm xưa, nhưng cô luôn biết rõ sứ mệnh của mình là bảo vệ thế giới. Hoàn toàn giống với truyền thuyết lưu lại, có lẽ người đó chính là cô!”
Mạn Điệp giải thích, “người đó” là người hoàn toàn không biết gì về đá lục sắc, nhưng trong lòng lại luôn được thôi thúc tìm kiếm nó.
“Nó là tiếng gọi từ trái tim cô, là sứ mệnh mà khi sinh ra vũ trụ đã trao cho cô.”
Khuynh Diễm: “...”
“Đặc biệt là thời điểm cô nói muốn ngăn thế giới bị hủy diệt, mỗi câu mỗi chữ mỗi ánh mắt mỗi biểu cảm đều rất thật lòng!”
Sự chân thành đi từ tim đến tim, Mạn Điệp chắc chắn mình không cảm nhận sai!
Khuynh Diễm: “...” Cô không sai, ta đương nhiên thật lòng muốn ngăn thế giới bị hủy diệt... Nhưng đó là vì nhiệm vụ hệ thống! Chứ không phải vì ta là thánh nữ cứu thế!
Nữ chính cô mới là thánh nữ, cô muốn lười biếng ném của nợ lên đầu ta chắc?