Công viên Anh Đào vô cùng vắng vẻ, vừa tối tăm lại âm u.
Khuynh Diễm đi hết hai vòng mà vẫn không thấy bóng ma nào, gọi điện cho Mạn Điệp thì cô ấy cũng không nghe máy.
Nữ chính đang chơi trò gì?
Ta đã bỏ tiểu ăn vạ và chăn ấm nệm êm, để đến đây hẹn không gặp không về với nữ chính, thế nhưng nữ chính lại cho ta leo cây?
Khuynh Diễm nghĩ nghĩ, cuối cùng nhớ ra khả năng đánh hơi siêu lợi hại của nguyên chủ.
Dù sao cũng là lần đầu cô làm hồ ly, thỉnh thoảng sẽ quên bản năng giống loài.
Khuynh Diễm dùng mũi dò tìm, rất nhanh liền nhìn thấy một cô gái đang đứng sau thân cây cổ thụ, loay hoay mò mẫm gì đó.
Cô không tiếng động bước đến, đứng sát sau lưng cô gái, mở miệng thều thào: “Xin chào tiểu mỹ nữ.”
Mạn Điệp hết hồn nhảy dựng lên!
Cầm dao chĩa về phía Khuynh Diễm!
Khi thấy rõ người đến là ai, Mạn Điệp liền tức giận nói: “Cô làm tôi giật cả mình!”
“Tôi làm gì? Chẳng phải chỉ chào hỏi cô sao?” Khuynh Diễm cực kỳ vô tội.
Mạn Điệp: “...” Cô đừng tưởng dùng vẻ mặt đó thì tôi sẽ không nhận ra, cô cố ý hù tôi!
Khuynh Diễm quan sát gốc cổ thụ, thắc mắc: “Cô gọi tôi đến đây làm gì?”
“Nội dung tôi có viết trong tin nhắn, cô còn chưa đọc sao?” Mạn Điệp ngạc nhiên.
Khuynh Diễm lấy điện thoại ra, mở giao diện tin nhắn, sau đó đưa về phía trước.
Trên màn hình chỉ có thời gian địa điểm, hoàn toàn không có dòng nào đề cập mục đích cuộc hẹn.
Mạn Điệp chớp mắt nhìn nhìn, nhanh chóng lấy điện thoại mình tới đối chiếu.
Sau đó sắc mặt liền mơ hồ đỏ lên, bối rối gãi đầu: “Tin nhắn phía sau tôi quên ấn nút gửi.”
Khuynh Diễm: “...”
Mạn Điệp hắng giọng, che đi sự xấu hổ: “Tôi dò la được một bảo vật trong hang ổ đại yêu, là chiếc gương tên Thiên Nhãn. Chỉ cần cô đứng trước gương, cô liền có thể nhìn thấy quá khứ và tương lai mình.”
Khuynh Diễm lập tức nắm bắt trọng điểm.
Gương nhìn thấy quá khứ?
Tức là có thể xem hung thủ giết nguyên chủ, còn có thể xem thân phận tiểu ăn vạ?
Mạn Điệp tiếp tục nói: “Nhưng hình như gương này rất to, không dễ trộm ra ngoài. Vì vậy tôi mới gọi cô đến đây để xem tương lai của cô.”
“Cô xem tương lai tôi làm gì?” Khuynh Diễm không hiểu.
“Để xác nhận cô có phải người hủy diệt đá lục sắc không. Nếu thật sự là cô, tôi sẽ đưa nó cho cô.” Mạn Điệp rành mạch giải thích.
Khuynh Diễm hơi nghi hoặc. Nói vậy nữ chính vẫn chưa phát hiện đá lục sắc đã bị trộm sao?
Hay cô ấy đã phát hiện, nhưng không biết kẻ trộm là ai, nên muốn bày kế kiểm tra?
Khuynh Diễm thử thăm dò: “Xâm nhập vào hang ổ đại yêu là hoạt động rất nguy hiểm, sao người của Liệp Yêu Hội lại không đi cùng cô?”
“Lẽ ra Hạo ca ca đã đi cùng tôi, nhưng có một số vấn đề phát sinh... Tóm lại cô đừng hỏi nữa, tôi không lừa cô đâu!”
Mạn Điệp dường như đang lảng tránh, chỉ tay vào thân cổ thụ nói qua chuyện khác: “Cánh cổng này sẽ đưa chúng ta vào hang ổ đại yêu, nhưng cô yên tâm, địa điểm đột nhập rất vắng vẻ an toàn.”
“Chúng ta chỉ nhìn trộm gương một lần, rồi lập tức ra ngoài. Có tôi bảo vệ cô, cứ tin tưởng tôi!” Mạn Điệp vô cùng đáng tin nói.
Khuynh Diễm nhàn nhạt cười: “Ồ, được thôi.”
Năm phút sau.
Mạn Điệp và Khuynh Diễm đứng giữa tế đàn rộng lớn.
Bên dưới là hàng trăm yêu quái đang vây quanh tế đàn, ánh mắt sáng quắc như những ngọn đèn pha lập lòe trong đêm.
Chính xác mà nói, là loại ánh mắt thèm khát khi nhìn con mồi!
Khuynh Diễm xoay qua bên cạnh, hỏi: “Chẳng phải cô nói địa điểm đột nhập rất vắng vẻ an toàn, chúng ta vào nhìn trộm gương một cái rồi lập tức rời đi sao?”
Thế nhưng vừa truyền tống liền đứng giữa tế đàn!
Chẳng khác nào thức ăn tự nhảy lên mâm!
Mạn Điệp: “...” Sốc đến đứng hình!
Tôi cũng không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Khuynh Diễm mệt mỏi bóp trán. Thu hút rắc rối đúng là sở trường của nữ chính.
“Xông lên!” Tiếng rú gào phát hiệu lệnh khai tiệc, lập tức hàng ngàn con yêu nhào tới.
Nếu từ trên cao nhìn xuống, khung cảnh quả thật kinh hãi hùng vĩ, trông như đàn kiến đang bu viên đường.
Con mồi chỉ có hai, nhưng kẻ săn mồi lại có đến hàng ngàn, phương thức ăn đương nhiên sẽ là xé như xé gỏi gà.
Khuynh Diễm: “...” Mẹ ơi, đáng sợ quá!
“Cô cứ trốn sau lưng tôi, tôi sẽ bảo vệ cô!” Mạn Điệp rất có trách nhiệm tiến lên phía trước ngăn địch.
Nhưng nữ chính chỉ là một cô gái loài người, dù thiên phú trừ yêu có cao đến đâu, cũng không thể một thân một mình đấu với ngàn yêu quái.
Thời điểm Mạn Điệp bị dồn ép đến sắp không chống đỡ nổi, thì đột nhiên cổ áo cô bị nắm lấy giật ngược về phía sau.
Keng!
Vũ khí va vào nhau mạnh đến tóe lửa.
Không biết Khuynh Diễm cướp từ đâu được một cây búa, chen lên che trước người Mạn Điệp.
“Tìm chỗ nấp đi, đừng làm vướng tay vướng chân tôi.” Khuynh Diễm cầm búa đập yêu quái như đập chuột.
Mạn Điệp ngẩn người hai giây, sau đó lập tức tràn đầy năng lượng đứng lên: “Có sống cùng sống, có chết cùng chết, tôi sẽ không bỏ lại cô!”
Khuynh Diễm: “...” Nhưng cô ở đây thật sự chỉ làm vướng víu tôi!
Hơn nữa đám yêu quèn này không đủ để tôi phải thề sống chết cùng cô.
Xoẹt!
Lưỡi búa chặt đứt yêu quái tấn công Mạn Điệp.
Khuynh Diễm quay đầu, đuôi tóc dài tung bay vạch ra đường cong tiêu sái, nhạt giọng thúc giục: “Cô đi nấp nhanh lên.”
“Không, tôi sẽ không bỏ cô!” Mạn Điệp kiên định đến cùng.
Khuynh Diễm một bên đập yêu, một bên lại nhếch môi cười hỏi: “Sao vậy? Đừng nói là thích tôi rồi nên không nỡ rời khỏi tôi nha!”
Mạn Điệp trợn mắt: “Ai thích cô! Giờ này mà cô còn có tâm trạng ăn nói linh tinh! Ủa kia là... Tử Liên đại sư?”
Khuynh Diễm lập tức quay theo hướng tay nữ chính, liền thấy vị đạo sĩ mặc đạo bào tím nhạt, đang đứng ở xa nhìn chằm chằm cô.
Tiểu ăn vạ sao lại ở đây?
Chẳng phải đang đóng cửa bế quan sao?
Còn nữa, sao mặt hắn lại nhăn nhó thế kia?
[Kí chủ còn không biết lý do làm đại nhân vật khó chịu hả?] Hắc Khuyển bất bình hỏi.
Khuynh Diễm nghiêm túc ngẫm nghĩ, cuối cùng đưa ra đáp án: “Có lẽ hắn nhìn thấy nữ chính hàng thật, người sẽ cướp đi hào quang nữ chính của hắn, nên hắn chướng mắt.”
Hắc Khuyển: [...]
Nhiều lúc nó nghĩ, thế gian có bao nhiêu phụ nữ dịu dàng thấu hiểu, tại sao đại nhân vật lại phải đâm đầu vào một người như kí chủ?