Trong hang tối, liên tục phát ra tiếng “ầm ầm” chấn động, đất đá bị đập mạnh đến vỡ nát rơi xuống, nhưng âm thanh bạo nộ kia vẫn không một giây dừng lại.
Chẳng biết qua bao lâu, từ trong hang động có một thiếu nữ chậm rãi bước ra, quần áo màu trắng sạch sẽ không vết bẩn.
Nhưng tay cô lại kéo theo một đoàn khí xanh lục lách tách nhỏ máu, chân nó buông thõng như đã chết, bàn chân quết dài lê trên mặt đất.
Thiếu nữ đi đến bên hồ nước lạnh lẽo, thẳng tay ném đồ vật kia xuống!
Uỳnh!
Bọt nước văng lên tung tóe, ác quỷ đang mất ý thức bị nước va đập đến bừng tỉnh.
Nó nhanh chóng ngoi lên mặt hồ, và thứ đầu tiên đập vào mắt nó chính là nụ cười xinh đẹp của thiếu nữ, cô đang chờ đợi nó.
Khuynh Diễm vẫy vẫy tay, bước chân chậm rãi đến gần, âm thanh nhẹ nhàng như thứ mình nói ra là một câu đầy thiện ý: “Đừng vội bất tỉnh, trò chơi vẫn chưa kết thúc đâu.”
Ác quỷ sợ đến muốn phân tán hồn phách, nó không còn sức cười đùa hả hê nữa, vội vã quay đầu muốn chạy.
Nhưng bàn tay thanh mảnh bên kia đã vươn tới, cảm giác cổ họng bị chụp lấy khiến ác quỷ thống khổ gào lên!
KHÔNG!!!
——
Màn đêm bao trùm lạnh lẽo, một đứa trẻ đang khóc lóc cầu xin tha mạng.
Chiếc bóng xương xẩu cong lên trên vách tường, đôi mắt phát ra ánh sáng thèm khát chuẩn bị vồ bắt con mồi.
Thân thể yêu quái nhoáng lên, phóng đến nhào về phía đứa trẻ.
Vút!
Không khí như bị lưỡi dao chém đứt!
Ầm!
Yêu quái chỉ vừa bay lên một nửa, đã bị cỗ lực lượng thô bạo đập xuống.
Đôi giày thể thao màu trắng hiện ra dưới ánh đèn đường, bước chân thư thả chậm rãi chuyển động.
Trong bóng đêm, mơ hồ nhìn thấy vóc dáng một cô gái, gương mặt ẩn trong chiếc mũ áo choàng rộng lớn.
Ngón tay trắng đến mức gần như phát sáng, giơ lên điểm về phía đứa trẻ: “Cậu...”
Đứa trẻ co người thụt lùi lại.
Sống lưng nó rợn lên gai óc, bản năng mách bảo nó rằng cô gái này còn đáng sợ hơn con quái vật kia!
Âm thanh lạnh lẽo rơi ra giữa môi cô, bên trong áo choàng lóe lên đôi mắt đỏ rực màu máu: “Lập tức đi khỏi đây.”
Đứa trẻ nhất thời sợ đến đông cứng, rồi sau đó hoảng loạn vùng dậy vừa bò vừa chạy.
Phía sau lưng không ngừng ri rỉ tiếng thở khò khè của quái vật, khi đứa trẻ lao đến khúc ngoặt, cũng là lúc tiếng hét thảm thiết xuyên thẳng vào màn đêm!
A A A A A!!!
Chỉ trong vòng một tháng, số lượng yêu quái bị giết đã sắp chạm mốc nửa ngàn.
Tất cả đều là yêu quái ăn thịt người, đang trong lúc săn mồi thì bị một ác ma tóm được.
Đúng vậy, tất cả những người được cứu thoát khỏi nanh vuốt yêu quái, đều gọi kẻ cứu họ là ác ma!
Hơi thở tà ác, cặp mặt đỏ rực phát sáng, luôn mặc áo choàng che đi khuôn mặt, chỉ cần nhấc tay liền cắn nuốt mọi yêu quái.
Cô ta chính là ma quỷ!
Không một ai cảm thấy biết ơn vì mình đã được cứu, mà họ chỉ thấy càng thêm khiếp sợ thế lực tà ác ẩn danh.
Liệp Yêu Hội cũng đang ráo riết truy lùng ác ma kia, bọn họ sợ sự kiện năm xưa lại tái diễn.
Lần trước là thông đạo kết nối đến Yêu Giới, biết đâu lần này lại là... lối vào dẫn xuống địa ngục!
——
Tử Liên vẫn đang bị nhốt trong Nhạc Yên Đình, A Tịnh và bạch xà đều biệt tăm biệt tích.
Mỗi ngày, đều có một con mèo lượn qua dòm ngó hắn.
Nhưng nó chưa bao giờ đến gần, câu đầu tiên mà nó nói với hắn là: “Chị hồ ly đã dặn, anh quá hư, cần phải bị phạt. Còn nữa, đừng nói chuyện với tôi, chị hồ ly nói anh rất gian xảo, thích lừa trẻ con!”
Tử Liên: “...” Chị hồ ly?
Quả nhiên hắn đoán đúng.
Chủ mưu bắt nhốt hắn thật sự là tiểu hồ ly!
Nhưng làm sao cô cứu được hắn? Cô có bị thương không? Tại sao cô không đến gặp hắn mà lại để một con mèo đến thay?
Với tính cách của Tử Liên, dĩ nhiên sẽ không bó tay chịu trói.
Hắn nhiều năm tu luyện hấp thụ linh khí, không cần ăn uống vẫn sống tốt qua ngày, thế nhưng hắn lại nói với Tam Hoa rằng hắn đói bụng.
Mèo nhỏ phải chạy ra ngoài ngoạm về một hộp thức ăn to, nhưng nó chỉ dùng linh lực ném vào cho Tử Liên, chứ tuyệt đối không đến gần hắn, dáng vẻ nó cực kỳ đề phòng.
Sau khi Tử Liên ăn xong, hắn liền khuỵu xuống đau đớn, nói mình cần vào nhà vệ sinh.
Nhưng phạm vi xích sắt quá hạn chế, hắn không di chuyển đến đó được, hắn sẽ chết vì đau bụng!
Tam Hoa bị dọa đến hoảng lên, suýt chút nữa thì mở luôn khóa cho Tử Liên. May mà nó không có chìa khóa, nên đã vội vã gọi điện hỏi Khuynh Diễm.
Và rồi phát hiện, có một cơ quan điều chỉnh độ dài xích sắt, vừa đủ để bước tới nhà vệ sinh, nhưng không chạm nổi cửa phòng.
Tử Liên: “...” Sao lại có thể thiết kế tỉ mỉ như vậy chứ?
Tiểu hồ ly đã ủ mưu nhốt hắn từ lâu phải không?
Thì ra nguyên nhân hôm đó cô không đuổi theo hắn, không phải là vì cô giận dỗi, mà là cô đang lên kế hoạch bắt nhốt hắn!
Tử Liên nghĩ lẽ ra hắn nên tức giận, nhưng lúc này hắn lại thấy lo lắng nhiều hơn.
Mỗi ngày, hắn giở rất nhiều thủ đoạn lừa Tam Hoa, nhưng con mèo ngốc đó đều tỉnh táo qua ải, đây rõ ràng là có Khuynh Diễm đứng sau chỉ đạo.
Cô ở gần hắn như vậy, nhưng tại sao lại không đích thân đến gặp hắn?
Hay là cô đã gặp chuyện gì rồi, nên mới tránh mặt để giấu hắn?
Tử Liên cứ bồn chồn không yên như vậy, cho đến buổi tối một tháng sau. Thời điểm hắn đang ngủ, thì chợt cảm thấy một hơi thở vô cùng tà ác đè lên người mình.
Tử Liên cảnh giác tỉnh dậy, nhưng tay chân lại nặng trĩu như đang đeo gông xiềng, không cách nào cử động được, ngay cả mí mắt cũng không thể mở ra.
Tử Liên còn chưa kịp phản kháng, thì một bàn tay lạnh như băng đã chạm lên gò má hắn.
Nhiệt độ tiếp xúc khiến Tử Liên thoáng rùng mình, nhưng rất nhanh hắn liền nhận ra cách vuốt ve này, chính là tiểu hồ ly!
Em ấy đến rồi!
“Đừng sợ, tôi sẽ không làm hại anh.” Nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên, Tử Liên liền dần buông lỏng cảnh giác.
Tiểu hồ ly sẽ không làm hại hắn...
Không, không đúng!
Hắn được cứu sống, chứng tỏ ác quỷ chưa chết, lời nguyền vẫn còn hiệu lực!
Hắn không thể quá thân cận cô!
Gần như cùng lúc với suy nghĩ kháng cự của Tử Liên, môi hắn liền bị một vật mềm mại chạm lên ma sát.
Tử Liên há miệng muốn từ chối, hơi thở nhàn nhạt kia lập tức thừa cơ hội tiến vào khuấy đảo dây dưa, ngang ngược cuốn lấy mọi âm thanh từ hắn.
Nụ hôn của Khuynh Diễm không chút dịu dàng, mà nồng đậm sự tước đoạt chiếm hữu.
Tử Liên bị hôn đến gần như không thở nổi, dưỡng khí đi vào phổi càng ngày càng ít, đầu óc cũng dần trở nên chếnh choáng mơ hồ. Lúc này hắn chỉ nghĩ, chẳng lẽ đời này của mình... là chết vì bị hôn sao?
Nhưng Tử Liên không chết, môi hắn cuối cùng cũng được trả lại tự do, không khí đột ngột tràn vào khiến hắn thở dốc, như người chìm dưới nước vừa được vớt lên bờ.
Khuynh Diễm nhẹ nhàng sờ mặt hắn, động tác như đang xoa dịu không nỡ làm hắn đau, nhưng lời cô nói ra lại chính là uy hiếp: “Nếu sau này anh còn muốn rời khỏi tôi, thì hình phạt không chỉ đơn giản là hôn.”
Tử Liên nghe thấy lời này liền sẽ sợ hãi sao?
Cũng không có.
Hắn chẳng những không sợ hãi, mà hắn còn đang nghĩ, nếu hình phạt không chỉ là hôn, vậy thì là...
Chóp tai không hiểu sao lại đỏ ửng lên, Tử Liên thật sự muốn đánh mình một cái.
Cảm giác vừa hồi hộp vừa chờ mong này là thứ quái quỷ gì?
Hắn bị nhốt đến ấm đầu rồi đúng không?
Ưm...
Vành tai đỏ ửng của Tử Liên đột ngột bị ngón tay lạnh băng sờ vào, hắn không khống chế được hơi run lên.
Nhưng không phải run vì lạnh, mà cứ như... công tắc bị ấn mở.
Khuynh Diễm khẽ nhướng mày, đáy mắt lóe qua tia sáng, dường như cô vừa phát hiện được chuyện gì đó.
Tử Liên phiền muộn, nghĩ đến phản ứng thân thể vừa rồi làm hắn thấy xấu hổ.
Cô đã hạ chú thuật gì rồi, bây giờ hắn thậm chí còn không thể mở miệng nói lời phản kháng nữa.
Vạt áo trước ngực bị người cởi mở, cánh môi mang theo mùi hương thiếu nữ chạm vào vành tai hắn, hơi thở nhàn nhạt như chiếc lông mềm mại phớt qua đáy lòng: “Ngoan, đây chỉ là mơ thôi, anh thả lỏng đi.”
Thân thể Tử Liên lần nữa run lên. Nếu đây là mơ, thì thật tốt, chúng ta có thể...
Nhưng mà mơ cái con khỉ ấy! Này rõ ràng là hiện thực! Tiểu hồ ly, em định lừa ai chứ!