Khuynh Diễm muốn tìm đường đến Nhạc Yên Đình cũng không quá khó khăn, bởi vì đây là ngôi đền vô cùng linh thiêng, cực kỳ nổi danh ở thành phố này.
Cứ cách mười mét, liền sẽ nghe được một tin tức về Nhạc Yên Đình.
Tổng hợp tin tức lại, có thể tóm tắt như sau.
Kiến trúc trông như chùa đền, nhưng không theo một tôn giáo cụ thể nào.
Không thờ thần Phật, mà thờ một khối đá màu tím, gọi là Thạch Thánh.
Nghe nói chỉ cần được đại sư Nhạc Yên Đình điểm hóa, thì ước nguyện dù hão huyền đến đâu cũng sẽ trở thành sự thật.
Cầu nhân duyên được nhân duyên, cầu tiền tài được tiền tài, cầu tuổi thọ được tuổi thọ!
Cầu gì được nấy, như một phép màu!
Chẳng những vậy, vị đại sư siêu phàm này còn biết bắt yêu.
Mua bùa bình an của ngài, đảm bảo cả đời trường thọ, thoát khỏi yêu ma!
Nhưng mà giá tiền cần chi trả để được đại sư điểm hóa và mua bùa bình an là... hút máu người! Giá cắt cổ!
Khuynh Diễm: “...” Bắt đầu ngửi thấy mùi lừa đảo rồi.
Nhưng mọi người đều thống nhất một lời giải thích về chuyện này, đại sư là bán tiên, tâm trí ngài đã câu thông thiên giới, nhưng thân thể vẫn còn là phàm nhân.
Khi ngài điểm hóa và vẽ bùa, đều là cắt máu tay làm thành phù chú.
Ngài dùng sinh mệnh để phổ độ chúng sinh, cần tiền để chăm sóc tốt sức khỏe chính mình, tạo nhiều phúc đức hơn nữa, chứ không phải ngài ham mê vật chất!
Khuynh Diễm: “...” Nếu ban nãy chỉ là nghi ngờ, thì hiện tại ta hoàn toàn xác định, quân lừa đảo!
Loading...
Loại ăn nói lươn lẹo này, còn không phải là nghề của ta sao?
Đồng nghiệp đánh hơi nhau, đều rất nhạy bén!
Nhưng trong những tin tức mà Khuynh Diễm nghe được về Nhạc Yên Đình, đều không có cái nào liên quan đến bùa hộ yêu.
Có lẽ đây là giao dịch ngầm của bọn họ với yêu quái, không tiện lộ ra ánh sáng.
Muốn tìm hiểu thực hư, cách duy nhất là đích thân đi đến đó.
Nhạc Yên Đình nằm ở rìa thành phố, mà Khuynh Diễm lại đang ở khu vực trung tâm.
Khoảng cách quá xa, chỉ có thể dùng yêu thuật di chuyển... đáng tiếc, yêu thuật của nguyên chủ quá phế, dùng không được.
Khuynh Diễm quyết định đi tàu điện ngầm.
Nhưng hình dạng cửu vĩ hồ rất nổi bật, chín cái đuôi cứ đong đưa phá lệ bắt mắt, bước lên tàu điện liền thu hút vô vàn ánh nhìn.
Kết quả chính là, Nhạc Yên Đình còn chưa thấy đâu, Khuynh Diễm đã phải đánh gần mười trận với đám người liệp yêu sư.
Một chữ thôi: Phiền!
Thì ra đây là nguyên nhân con Cẩu Tặc giữ lại chín cái đuôi cho cô.
Nó là muốn khiến cô chịu phiền toái!
Hắc Khuyển: [...] Oan quá đi.
Nó đâu có muốn khiến cô chịu phiền toái, nó chỉ muốn tạo điều kiện để sau này đại nhân vật dễ nắm đuôi cô thôi mà.
—
Bởi vì suốt chặng đường đánh nhau quá nhiều, nên lúc Khuynh Diễm tới được núi Nhạc Yên, cũng đã là mười một giờ khuya.
Theo lời mô tả của Tam Hoa, đường vào đình vô cùng gian nan, kết giới và mê cung trùng trùng điệp điệp, rất đáng sợ!
Nhưng trên thực tế, cái gì cũng không có.
Khuynh Diễm một đường thẳng tiến vào Nhạc Yên Đình, thuận lợi còn hơn cả hai chữ thuận lợi.
Kiến trúc nơi này được xây cất theo phong cách đền thờ cổ xưa, khắp nơi đều tỏa ra hơi thở trang trọng huyền bí.
Sự tôn kính thượng giả này, làm người ta có cảm giác như thật sự có một vị thần linh đang canh giữ đình.
Chỉ là...
Sự linh thiêng thường tồn tại cùng cảm giác rùng rợn!
Như ánh sáng và bóng tối!
Như thần Phật và quỷ dữ!
Song song đối lập không tách rời!
Khuynh Diễm đi trong bốn bề tối tăm vắng lặng, rõ ràng xung quanh không có lấy nửa bóng người, thế nhưng trong lúc bước đi, lại luôn có cảm giác ai đó đang ở phía sau nhìn lén cô.
Mỗi lần cô quay đầu, hơi thở lén lút kia liền lập tức biến mất.
Khuynh Diễm thoáng nhíu mày. Thứ gì đây?
Yêu quái sao? Nhưng cô lại không hề cảm nhận được yêu khí.
Chẳng lẽ là con người?
Cũng không giống lắm, tốc độ của người bình thường không thể lẩn trốn nhanh như vậy.
Hay là liệp yêu sư thâm niên?
Khuynh Diễm còn đang suy đoán, thì chợt nghe thấy tiếng khóc vang lên.
Nửa đêm nửa hôm thế này, con gái nhà ai lại đi khóc gọi hồn vậy?
Khuynh Diễm chợt cứng ngắc tại chỗ.
Chẳng phải nói Nhạc Yên Đình chỉ có nam đại sư sao? Nhưng tiếng khóc này rõ ràng là của nữ...
Hít sâu một hơi, bình tĩnh tiến lên phía trước.
Bóng dáng tiểu hồ ly dò dẫm bước đi trong đêm, hướng về nơi đang phát ra tiếng khóc.
Hành lang của đình thờ không gắn đèn điện huỳnh quang, mà chỉ treo đèn lồng dọc hai bên lối đi.
Không phải đèn lồng đỏ hoặc trắng, mà là đèn lồng đen, loại màu u ám như đường đến chốn âm ti địa phủ.
Ánh nến từ bên trong hắt ra ngoài, lớp giấy đen làm tia sáng càng thêm trở nên quỷ dị.
Lối rẽ qua các góc hành lang chằng chịt khúc khuỷu, kết hợp cùng tiếng khóc của nữ nhân càng ngày càng lớn, làm người ta có cảm giác như đang chầm chậm tiến vào Âm Giới...
Thời điểm mặt trăng lẩn khuất sau rặng mây mù, cũng là lúc một cơn gió lạnh lẽo thổi qua.
Toàn bộ đèn lồng trong một giây vụt tắt!
Tầm nhìn tối đen như mực, dù có giơ năm ngón tay ra trước mắt cũng không thể nhìn thấy thứ gì.
Nhưng bây giờ Khuynh Diễm là hồ ly, nhìn trong bóng tối không phải vấn đề với cô.
Chính vì mắt cô đặc biệt tinh tường, nên đã quan sát mọi thứ vô cùng rõ ràng.
Từ trong cơn gió thổi tới một mùi máu tươi tanh tưởi, hồ nước đối diện giây trước còn đen ngòm, hiện tại đã lõm bõm biến thành màu đỏ sẫm.
Giọt máu sôi sùng sục, như đang được đun ở nhiệt độ cao...
Bất chợt! Một bàn tay trắng xanh thò ra từ bên dưới mặt nước!
Thân thể nữ nhân khô cứng mang theo tiếng khóc chậm rãi bò lên bờ.
Mái tóc đen như rong rêu thả dài xuống đất, che phủ toàn bộ gương mặt cô ta.
Váy dài màu trắng bê bết máu cùng nước, đang từng chút từng chút lết tới...
Đột nhiên, cô ta ngẩng đầu!
Gương mặt không có ngũ quan, mà chỉ có cái miệng đỏ lòm tanh tưởi!
Vừa há ra chính là tiếng khóc ai oán rùng rợn: “Trả mạng cho ta! Mau trả mạng lại cho ta!”
Khuynh Diễm: “...”
Mẹ ơi! Có quỷ!
Tiểu nha đầu thiện lương sợ quỷ!
Ai đó mau đến cứu ta!