Đối với hồ ly, đuôi tương đương với mạng sống, cắt một đuôi sẽ mất đi một mạng. Và ngược lại, mỗi lần bị giết một mạng, cũng sẽ rụng đi một đuôi.
Vì vậy về cơ bản, đuôi chính là điểm yếu không thể chạm vào.
Bị nắm đuôi nhỏ, chẳng khác nào bị nắm giữ tính mạng.
Nhưng Khuynh Diễm vốn không để tâm đến mạng hay không mạng, mà thứ cô để tâm là... mẹ nó thân thể nguyên chủ có vấn đề!
Tử Liên vừa nắm đuôi cô, cô liền không thể nhúc nhích!
Toàn thân đều mềm nhũn ngã xuống!
Nhưng tình tiết cẩu huyết không chỉ dừng lại ở đó, sự việc phía sau còn tồi tệ hơn.
Bởi vì Tử Liên nhét cô vào trong ngực hắn, cảm giác đặc biệt ấm áp.
Bởi vì bàn tay hắn liên tục vuốt ve bộ lông hồ ly của cô, cảm giác đặc biệt thoải mái.
Cho nên, Khuynh Diễm còn chưa kịp bùng nổ cơn tức giận, thì hai mắt đã lật ngược, ngủ.
Chính là loại không khống chế được, như bị người ta phun thuốc mê, một giây liền lăn ra ngủ quên trời đất.
Thời điểm Khuynh Diễm tỉnh dậy, đã là sáng hôm sau.
Cô ngồi trên giường trầm mặc một lúc lâu.
Hoàn toàn không thể tin kẻ được vuốt ve hai cái liền gục xuống ngủ chính là mình.
Loading...
Chẳng lẽ cô đã mê muội tiểu ăn vạ đến mức đánh mất tâm trí, thèm được hắn ôm tới cỡ đó sao?
Khuynh Diễm quả quyết lắc đầu. Không thể nào!
Nhất định đã xảy ra vấn đề ở đâu đó... Cẩu Tặc! Chắc chắn là do mi!
[Oan quá nha, là do thể chất nguyên chủ bẩm sinh đã như vậy, đâu liên quan đến ta.] Hắc Khuyển thút thít kêu lên. Ta là vì biết thể chất cô ấy như vậy, nên mới giúp cô khôi phục đủ chín cái đuôi, cho đại nhân vật dễ nắm thôi.
Còn lại, ta không làm thêm gì hết.
Khuynh Diễm mài móng vuốt. Mi chờ đi, rồi ta sẽ cho mi biết trứng luộc có mùi vị gì!
Hắc Khuyển: Không sao, vì để nhìn cô bị đại nhân vật hành một thế giới, nó sẵn sàng hy sinh thân mình... mới lạ đó!
Nó phải sớm đi tìm chủ nhân cầu bảo kê!
Khuynh Diễm chậm rãi quan sát xung quanh, nhận thấy mình đang nằm trên một chiếc giường lớn.
Là loại chăn nệm êm ái hoàn mỹ một vạn điểm, đã nằm xuống liền không muốn đứng lên.
Chất liệu đẳng cấp thế này, chắc chắn được đốt bằng rất nhiều tiền.
Mà tất cả những đồ vật bài trí còn lại, cũng đều thuộc dạng bên ngoài đẹp mắt bên trong đắt đỏ.
Sô pha bằng da cao cấp, tủ điêu khắc từ gỗ quý hiếm, ngay cả rèm che cửa sổ cũng là gấm lụa thượng hạng.
Tiểu ăn vạ đúng là rất biết cách hưởng thụ.
Chợt Khuynh Diễm chú ý tới một điểm kỳ lạ, bốn bức tường trong phòng đều dán bùa, nhìn như đang bố trí trận pháp.
Cô vừa định gỡ bùa xuống kiểm tra, thì tia điện lập tức xẹt lên.
Nếu không phải cô nhanh chân né kịp, chắc chắn đã bị điện giật đến cháy xém lông!
Tiểu ăn vạ có ý gì?
Thèm gặm món hồ ly nướng sao?
Qua một lúc kiểm tra, Khuynh Diễm liền biết, bùa kia dùng để tạo kết giới ngăn cô ra ngoài.
Nói cách khác, chính là Tử Liên đang nhốt cô.
Hắn muốn lên trời rồi.
Cốc cốc cốc.
Khuynh Diễm đang suy nghĩ thì chợt nghe âm thanh ai đó gõ lên thủy tinh.
Cô nghi hoặc nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài lớp kính là một thiếu nữ mặc y phục cổ đại, đang vẫy tay chào cô.
Dung mạo nàng không đến mức tuyệt sắc khuynh thành, nhưng cũng được xem là thanh tú khả ái.
Thiếu nữ mở miệng nói gì đó, dáng vẻ trông rất nhiệt tình.
Nhưng lớp thủy tinh cao cấp của Tử Liên cách âm quá tốt, nên Khuynh Diễm không thể nào nghe được.
Thiếu nữ chợt vỗ lòng bàn tay vào trán mình, giống như trách bản thân quá ngốc.
Sau đó nàng lấy ra một lá bùa, dán lên lớp kính cửa sổ.
Lần này khi nàng nói chuyện, âm thanh đã có thể truyền vào trong: “Hồ ly tỷ tỷ, muội là bạch xà đây!”
Khuynh Diễm ồ một tiếng: “Thì ra là con quỷ xấu xí tối qua dọa ta.”
Bạch xà: “...” Mình đang bị cô ấy ghi thù hả?
Mình cũng chỉ dọa tiểu hồ ly này một chút, sau đó mình còn bị đánh nữa, vậy mà cô ấy vẫn không chịu bỏ qua cho mình sao?
Nhưng nhớ đến mục đích của mình, bạch xà liền chủ động hóa giải hiểu lầm.
“Có phải hồ ly tỷ tỷ còn giận chuyện tối qua muội nhát ma tỷ không? Đó là lệnh của Tử Liên đại sư, muội chỉ phụng lệnh hành sự thôi, chứ không phải muội cố ý muốn dọa tỷ đâu.”
“Tử Liên?” Khuynh Diễm thoáng nhướng mày: “Hắn kêu ngươi nhát ma ta làm gì?”
Bạch xà thấy cô chịu đáp lời, liền vui mừng tiếp tục nói: “Không chỉ dọa mỗi mình tỷ, mà bất kỳ yêu quái nào lên Nhạc Yên Đình, cũng đều bị dọa cả. Chờ lúc chúng sắp bị muội ăn, A Tịnh liền sẽ xuất hiện cứu chúng.”
Khuynh Diễm nghe đến đây liền nắm rõ kịch bản, nhàn nhạt bổ sung phần còn lại: “Sau đó các ngươi đòi phí cứu mạng, bắt bọn chúng hiến nội đan báo ân?”
“Bọn muội đâu có độc ác đến mức đó!” Bạch xà vội vàng xua tay: “Chỉ yêu cầu trả chút tiền trà bánh thôi.”
Khuynh Diễm: “...” Quả nhiên là quân lừa đảo!
Tiền trà bánh đó đảm bảo có giá cắt cổ!
Mà đám yêu quái kia lại không thể đánh thắng bạch xà, vì vậy chính xác mà nói, chúng căn bản không phải trả tiền báo ân, mà là chúng bị uy hiếp tống tiền.
Thật đáng sợ!
Tiểu nha đầu thiện lương bị rơi vào ổ lừa đảo rồi!
Khuynh Diễm tiếp tục thăm dò: “Vậy ngươi biết Tử Liên bắt nhốt ta để làm gì không?”
“Để bảo vệ đó nha! Tối hôm qua, đại sư đã nói thế này...”
Bạch xà hắng giọng, bắt chước lại phong thái thánh khiết của Tử Liên, nói: “Tiểu hồ ly nhỏ nhắn đáng yêu như vậy, ra đường rất dễ bị kẻ xấu bắt cóc, nên bần đạo phải nhốt lại bảo vệ.”
Khuynh Diễm: “...” Kẻ xấu bắt cóc ta còn ai khác ngoài hắn nữa?
Đã bắt cóc ta, còn làm ra vẻ anh hùng cứu ta?
Ta không muốn mặt hàng gian manh xảo trá này, đổi cho ta một tiểu ăn vạ khả ái ngây thơ khác! Lập tức!