Viện Nghiên Cứu không truy tìm được tung tích Diệp Nhiên, thuốc khống chế trong kho dự trữ cũng bị trộm đi hết.
Một khi đã mất mát, bắt buộc phải có người đứng ra gánh tội, việc đã sớm định xuống, tội này phải do Diệp Tông và toàn bộ Diệp gia gánh chịu.
Diệp Tông bị đuổi khỏi Viện Nghiên Cứu, chức vụ trong chính phủ cũng bị bãi bỏ.
Vào lúc này, đội điều tra lại phát hiện Diệp Tông cất giấu thuốc khống chế trong nhà riêng, kết luận ông ta trộm thuốc, có lòng chống đối tổ chức.
Nhưng Diệp Tông tính tình cẩn thận, đã sớm chuẩn bị đường lui. Từ nhiều năm trước, ông ta đã thu thập bằng chứng Dư thượng úy cùng các quan chức cấp cao nhận hối lộ.
Lúc này đem bằng chứng ra uy hiếp, lại đưa thêm tài sản Diệp gia mua chuộc. Vừa đấm vừa xoa, cuối cùng có thể giữ lại tính mạng.
Nhưng toàn bộ Diệp gia đều bị trục xuất đến vùng đất khô cằn hẻo lánh ở phương Bắc, tất cả tài sản đều bị tịch thu, phải sống trong điều kiện khắc nghiệt khổ sở, một đời này đều không được trở về trung tâm hành chính của quốc gia.
Trong lòng bọn họ cực kỳ oán hận Diệp Nhiên, hắn cũng là một phần của Diệp gia, vậy mà vào lúc này hắn lại một mình bỏ trốn, đẩy cả gia tộc vào đường cùng!
Chẳng khác gì Diệp Đàm cha hắn! Nuôi ong tay áo, vong ân bội nghĩa!
Nhưng bọn họ không hề nghĩ rằng, từ trước đến nay họ vốn chưa từng xem Diệp Nhiên là một phần của Diệp gia, họ chỉ xem hắn như công cụ mang về lợi ích.
Họ dùng máu Diệp Nhiên để đổi lấy vinh quanh suốt mười tám năm qua, thì cũng đã đến lúc họ phải trả giá cho tất cả.
—
“Tô tiểu thư, cô có thể giúp tôi thêm một việc không?” Cao Viễn cười thân thiện đưa ra yêu cầu: “Tôi muốn trở về lãnh địa Huyết Tộc.”
Lấy được tài liệu rồi, hắn muốn sớm ngày trở về, ở lãnh địa loài người quá nguy hiểm.
Nhưng lực lượng quân đội đang tuần tra rất nghiêm ngặt, thời điểm này muốn vượt biên về Huyết Tộc không dễ dàng.
Hắn cần sự giúp đỡ của cô.
Khuynh Diễm gõ gõ bút xuống bàn, một câu nói khái quát đủ ý nghĩa: “Thanh toán tiền mặt hay ký giấy nợ?”
Cao Viễn đã sớm chuẩn bị tâm lý nợ ngập đầu, nên lần này hắn cũng không quá kích động.
Tiền thôi mà, hắn không có, nhưng lão cha hắn không thiếu, về trộm một chút là được rồi.
Cao Viễn ký xong giấy nợ cũng không lập tức rời đi, mà ngồi lại nổi lên bản tính tò mò.
“Tô tiểu thư, tôi nghĩ mãi mà không hiểu, tại sao cô phải đem thuốc khống chế đặt vào Diệp gia?” Cao Viễn hỏi xong liền trợn mắt, run run ngón tay kinh hãi.
“Tôi biết rồi! Chắc chắn là cô phòng ngừa sau này Diệp thiếu gia muốn rời khỏi cô, nên sớm cắt đứt đường lui của cậu ấy, đúng không?”
“Máu của cậu ấy là thành phần điều chế, nên cô mới đặt lại một ít thuốc dự trữ, để Viện Nghiên Cứu không chó cùng rứt giậu làm hại Diệp thiếu gia, đúng không?”
“Tô tiểu thư, cô cũng thật hao tâm tổn... Cô, cô cầm kéo làm gì?” Cao Viễn nhảy vọt lên sofa, lấy gối che trước người.
Xoạch.
Xoạch.
Xoạch.
Khuynh Diễm ngẩng đầu cười, kéo trong tay vang lên tiếng xoành xoạch, dải ruy băng màu sắc rực rỡ từng đoạn rớt xuống đất.
Hình ảnh này làm Cao Viễn liên tưởng đến...
Hắn vội vã ôm chặt chính mình!
Khuynh Diễm chìa kéo về phía Cao Viễn, cười hỏi: “Cắt không?”
Cao Viễn: “...” Cắt... cắt cái gì?
Cô giơ dải ruy băng lắc lư trước mặt hắn: “Cắt, rất thú vị nha.”
“Tôi... tôi có việc đi trước! Tạm biệt Tô tiểu thư!” Cao Viễn như gió lốc ào ra cửa phòng biến mất.
Hắn không muốn bị cắt!
Nữ nhân này quá tàn bạo rồi!
Khuynh Diễm nhún vai thu lại dải ruy băng, tiếp tục xoành xoạch cắt thành từng đoạn nhỏ.
Giờ Diệp Nhiên chẳng khác nào đùi gà nhỏ bay qua bay lại trước mắt cô.
Nhưng cô vẫn chưa tìm được biện pháp giảm đau cho hắn, cho nên không thể cắn.
Cắt một chút, trấn tĩnh lòng mình.
Hắc Khuyển: [...] Ngàn đời nay nghe qua uống nước hạ hỏa, niệm chú tịnh tâm, chưa từng thấy ai cắt ruy băng để trấn tĩnh lòng...
Kí chủ có biết hành động cầm kéo đi cùng điệu cười lạnh lẽo của cô rất đáng sợ không?
Chèn thêm đoạn nhạc rùng rợn nữa thì đủ làm phim kinh dị rồi đấy!
Ti vi phát tin tức án phạt của Diệp gia, Khuynh Diễm bấm điều khiển chuyển qua kênh khác.
Diệp Nhiên đang ở nhà, không nên để hắn nghe thấy.
Thiết lập trong sáng đáng yêu như vậy, biết người nhà gặp chuyện lỡ đâu sẽ kích động, đến lúc đó cô còn phải dỗ dành.
Cứ ngốc ngốc manh manh không biết gì mới tốt.
Buổi tối, câu đầu tiên Diệp Nhiên hỏi khi vừa tiến vào phòng là: “Chuyện của Diệp gia là do cô làm thật sao?”
Khuynh Diễm: “!!!”
Mẹ nó!
“Không phải.”
“Sáng nay lúc cô nói chuyện với Cao Viễn, tôi đứng ở bên ngoài nghe thấy.” Diệp Nhiên chậm chạp nói lên bằng chứng.
“Lúc Cao Viễn nói, tôi có thừa nhận sao?” Khuynh Diễm bình tĩnh hỏi.
Ta chưa từng mở miệng nói mình làm.
Mi đừng hòng bắt thóp ta!
Diệp Nhiên không thể cãi lại. Quả thật cô không thừa nhận, nhưng lúc đó cô cũng không phản bác Cao Viễn.
Diệp Nhiên đi đến ngồi xuống cạnh Khuynh Diễm, choàng tay ôm cô vào lòng: “Tôi sẽ không rời xa Tiểu Biên Biên, cho nên cô không cần vì sợ tôi bỏ đi mà làm hại người khác.”
“Tôi đã nói tôi không làm.” Khuynh Diễm bực bội: “Cũng không sợ cậu bỏ đi.”
Dám chạy, ta liền bắt mi trói lại.
Đã bị ta cắn, cả đời đều phải làm thức ăn nhỏ của ta!
“Dù Tiểu Biên Biên có làm gì thì tôi vẫn thích cô, nên cô không cần phải che giấu tôi nha.” Diệp Nhiên dịu dàng xoa đầu Khuynh Diễm.
Cô nhíu mày gạt tay hắn: “Không được chạm vào đầu tôi!”
Nữ tử đầu đội trời chân đạp đất, đó là chỗ để mi sờ sao?
Diệp Nhiên bật cười, giơ ngón tay nhẹ chạm lên khóe môi cô, nhắc nhở: “Tiểu Biên Biên, cô lộ răng nanh rồi.”
Tức giận liền lộ răng nanh, giống như con mèo nhỏ gầm gừ.
Tiểu Biên Biên của hắn càng ngày càng đáng yêu.
Khuynh Diễm xoay cổ chân kêu răng rắc, yên lặng giơ lên hạ xuống mấy lần, như đang phân vân có nên đạp Diệp Nhiên một phát hay không.
Ốm yếu xanh xao, đạp xong chắc chắn gãy xương.
Ta là bá vương cao cao tại thượng, không tính toán với thứ chìa khóa nông cạn.
Mười phút sau.
Khuynh Diễm thong thả đi về giường nghỉ ngơi.
Đúng là nhẫn nhịn sẽ khiến tâm trạng người ta thoải mái.
[Kí chủ, cô quay đầu xem đại nhân vật bị cô giày vò thành cái dạng gì đi! Đó là nhẫn nhịn của cô hả?] Hắc Khuyển nghiến răng.
Khuynh Diễm ngơ ngác: “Ta làm gì? Ta nhường hắn đến vô pháp vô thiên thế kia, mi còn đòi hỏi gì ở ta nữa?”
Hắc Khuyển: Ha ha! Nhường đến vô pháp vô thiên?
Vậy ai là người ấn đầu đại nhân vật xuống sofa?
Ai là người vò tóc người ta xù lên như tổ quạ?
Ai là người mặc kệ đại nhân vật năn nỉ vẫn đè xuống cưỡng hôn?
Quỷ sao?
Cầm thú!
Nhẫn nhịn ông nội cô!