Tô Khuynh Diễm, con gái của một gia đình loài người, gia cảnh bình thường, có cha có mẹ, cả nhà hạnh phúc.
Nhưng đó đã là chuyện của hai năm trước.
Cha mẹ nguyên chủ là con người, bị phát hiện nuôi dưỡng Huyết Tộc, phải chịu án tử hình.
Mà Huyết Tộc được Tô gia nuôi dưỡng, chính là nguyên chủ.
Nguyên chủ từ nhỏ luôn nghĩ mình là con người, đột nhiên trong một đêm không hiểu thấu bị phán quyết là Huyết Tộc. Cô không phải con gái ruột của Tô gia, mà cha mẹ Tô còn vì cô nên mới bị giết chết.
Bi kịch ập đến, nguyên chủ vẫn chưa kịp tiếp nhận sự thật thì đã bị Viện Nghiên Cứu bắt về, trải qua đủ loại thí nghiệm thống khổ, xóa sạch ý thức để cô làm vũ khí thay họ đi săn giết Huyết Tộc.
Cuối cùng vì dùng thuốc quá nhiều, cơ thể không chịu nổi dẫn đến tử vong.
Cuộc đời tóm gọn trong vài chữ, quần chúng qua đường, không ai biết đến, cũng chẳng ai quan tâm.
Khuynh Diễm nghe xong, điểm chú ý chỉ có một.
Thế giới này loạn lạc như vậy, tức là tùy tiện đánh người sẽ không phạm pháp nha!
[Nguyện vọng nguyên chủ: Thiên hạ thái bình.] Hắc Khuyển nhảy ra phát nguyện vọng.
[Tạo ra một nơi mà Huyết Tộc và con người có thể chung sống hòa bình, cùng vui vẻ hạnh phúc bên nhau.]
Rầm!
Nắp quan tài đập vào vách đá, nứt thành hai mảnh.
Nguyện vọng cái thá gì!
Thế giới đại loạn không tốt sao?
Ai cần thái bình! Ta không cần!
[Nếu Huyết Tộc và con người có thể được công khai sống bên nhau, thì cha mẹ Tô sẽ không vì nuôi dưỡng nguyên chủ mà bị loài người kết án tử.]
[Gia đình cô ấy gánh chịu kết thúc quá tàn nhẫn, nên nguyên chủ muốn kết thúc của các Huyết Tộc và những con người khác có thể tốt đẹp hơn.]
Khuynh Diễm: “Ta yêu cầu mi lần sau tìm cho ta một thân thể có tư tưởng hiện thực.”
[Thế nào là hiện thực vậy kí chủ?] Hắc Khuyển học hỏi. Chủ nhân đã nhắc nó không chống đối cô, nó sẽ hợp tác một chút.
“Chẳng hạn như...” Khuynh Diễm nghiêm túc suy nghĩ.
Hắc Khuyển vểnh tai lên nghe.
“Độc chiếm thế giới, thống trị thiên hạ, tiến ra ngân hà, trở thành bá chủ vũ trụ! Tạm thời đơn giản như vậy.”
[...] Đó là đơn giản sao? Đó là chơi sập thế giới!
Hắc Khuyển bình tĩnh hít sâu, phát ra một câu: [Nguyện vọng quà tặng: Đinh đinh đang đang, nguyên chủ nguyên chủ, cô là ai? Mời truy tìm thân phận thật sự của Tô Khuynh Diễm.]
“...” Mi tưởng đổi thành hai chữ “quà tặng” liền lừa bịp được ta?
Ta là trẻ con lên ba à?
[Chúc mừng người chơi số 33 đã trúng thưởng một phần quà lớn, trị giá giải thưởng 100.000 điểm tích lũy, phần quà này được đảm bảo trọn vẹn, sẽ không bị trừ vì bất kỳ lý do gì.]
[Thủ tục nhận quà rất đơn giản, mời cô hoàn thành “nguyện vọng quà tặng“.]
Khuynh Diễm cảm thấy đoạn giới thiệu này có chút quen quen...
“Chúc mừng chị XXX đã trúng tủ lạnh/ti vi/xe hơi trị giá giải thưởng XXX triệu, mời chị làm thủ tục nhận quà, chuyển cho chúng tôi trước mười phần trăm số tiền để đóng thuế phí“.
Đưa tiền xong thì đến tấm giấy gói quà cũng không thấy.
Điện thoại lừa gạt thời nay đều kịch bản như vậy, tưởng cô tối cổ không biết sao?
[...] Mặc dù nó mượn lời thoại, nhưng quà tặng của nó là thật, không thể đánh đồng nó với tổ chức lừa đảo!
[Kí chủ, đủ 1.000.000 điểm cô có thể trở về thế giới của mình. Cô thật sự bỏ qua 100.000 điểm sao? Điểm này không dễ kiếm đâu nha!] Hắc Khuyển tiếp tục thả mồi.
Khuynh Diễm hơi im lặng, lát sau giơ hai ngón tay: “Hai nguyện vọng, 200.000 điểm.”
[Chỉ nhiều hơn bình thường một nhiệm vụ, tối đa 100.000.]
“300.000 điểm.”
[Kí chủ, thật sự không được mà.]
“400.000 điểm.“. truyện teen hay
[Kí chủ...]
“500.000 điểm.”
[...]
“600.000 điểm.”
Hắc Khuyển lật bàn!
Im lặng cũng bị tăng điểm? Cô là tư bản lột da rút xương đúng không?
Cuối cùng Hắc Khuyển cắn răng thỏa hiệp, 200.000 điểm, tức đến đau dạ dày!
—
Khuynh Diễm rời khỏi hang núi, dọc theo đường mòn đi ra bên ngoài, mùi tanh tưởi hôi thối xộc vào mũi, ba chữ “Khu Phế Thải” cực kì ngứa mắt.
Thì ra quan tài của cô bị vứt trong bãi rác.
Thân là bá chủ sáng chói, sao có thể chui lên từ sọt rác?!
Đây là một sự sỉ nhục!
Khuynh Diễm loay hoay một lúc, phủi phủi tay, tiêu sái quay lưng rời đi.
Hắc Khuyển nhìn ba chữ “Khu Phế Thải” bị gạch bỏ, thay vào đó là một hàng dài...
“Nhân Loại Ngu Xuẩn, Huyết Tộc Muôn Năm”!
Đây lòng nó từng trận co rút.
Kí chủ đã quên linh hồn cô cũng là con người sao? Mắng như vậy thật sự không có chướng ngại tâm lý?
Khuynh Diễm ẩn mình trong bóng tối, cẩn thận quan sát xung quanh, dựa vào kí ức nguyên chủ, cô nhận ra nơi này thuộc địa phận của Viện Nghiên Cứu.
Hang núi nằm ở trong cùng chính là chỗ vứt đồ phế thải, bao gồm thi thể Huyết Tộc bị hành hạ đến chết.
Nhìn một hàng dài dày đặc những người canh gác, đáy lòng Khuynh Diễm chợt có một loại xúc động... muốn cắn đứt cổ bọn họ!
Muốn uống máu!
Khi nguyên chủ còn nhỏ, cha mẹ Tô luôn cho cô uống nước ép dâu, còn dặn cô không được kể chuyện này với ai.
Nguyên chủ ngoan ngoãn lại không nghĩ nhiều, nên vẫn luôn làm theo. Sau này cô mới biết, đó là máu nhân tạo mà cha Tô nghiên cứu chế biến cho cô.
Khi cha mẹ Tô bị xử tử, nguyên chủ bị đưa đến phòng thí nghiệm, bọn họ ép cô uống máu tươi.
Huyết Tộc đã uống qua máu tươi, không dễ dàng cai nghiện.
Huyết Tộc uống máu tương đương như loài người ăn cơm, Khuynh Diễm cũng không phản cảm bản năng này.
Nhưng mà...
Cô chỉ dùng thức ăn đẹp, đám người này quá xấu, không ăn!
Chết đói cũng không ăn!
Một mùi thơm chết người... không phải, thơm chết Huyết Tộc xộc vào mũi.
Khuynh Diễm do dự một lúc, nhấc chân đi qua biệt thự bên cạnh Viện Nghiên Cứu.
Trong căn phòng một mảnh yên tĩnh, ánh trăng hắt vào cửa sổ, vẽ lên mặt đất hai chiếc bóng nhọn dài.
Người đàn ông trung niên một tay cầm cổ tay thiếu niên, tay còn lại cầm một chiếc bát đặt bên dưới, hứng lấy máu tươi đang chảy xuống từ cổ tay trắng thuần.
Thiếu niên cúi đầu, sườn mặt tinh xảo mờ ảo dưới ánh trăng, đôi mắt hắn mở to, cũng không có biểu cảm đau đớn hay khổ sở, giống như đã sớm quen thuộc với chuyện này.
Máu đổ đầy bát, người đàn ông lùi lại, cung kính cúi đầu: “Thiếu gia nghỉ ngơi sớm, ngày mai tôi sẽ mang thức ăn đến cho người bồi bổ.”
“Cảm ơn.”
Thiếu niên mỉm cười, cả căn phòng bỗng chốc như bừng sáng.
Nụ cười hắn đẹp đẽ thuần khiết, đôi mắt tản mác ánh trăng, phản chiếu đốm sáng nhỏ vụn.
Hắn khẽ chớp mắt, hàng mi dài hơi run rẩy, như thiên sứ vừa lạc bước xuống trần gian, chứa đựng tất cả những điều tốt đẹp tinh khiết nhất.
Người đàn ông cúi đầu, kính cẩn lui ra ngoài.
Khuynh Diễm nhìn giọt máu còn vương trên cổ tay thiếu niên, cổ họng cô khẽ nhúc nhích.
Ăn hay không ăn?
Hiện tại vào đòi hắn chút máu, có được không nhỉ?
Hắn cho ông già kia cả một xô, ta chỉ liếm một miếng, chắc là không sao đâu.
Khuynh Diễm nghĩ xong thì gật đầu, cảm thấy rất có đạo lý, không có bệnh.
Hắc Khuyển: [...] Con mắt nào của kí chủ thấy người ta cho một xô, kia rõ ràng chỉ có một chén máu. Dung lượng khác biệt rất lớn đó được không?