Đám Huyết Tộc cũng không thở phào được quá lâu, bởi vì Khuynh Diễm vừa quay lưng lại liền hỏi: “Kẻ nào muốn tấn công người của ta?”
Đám Huyết Tộc: “!!!”
Vẫn còn chưa kết thúc sao?
“Cô... cô muốn làm gì? Bọn tôi là Huyết Tộc nhà Jarden! Cô không được động vào bọn...”
Không gian ồn ào đột ngột ngưng bặt, không còn bất kỳ âm thanh nào phát ra.
Ngày hôm đó, trong đội ngũ Huyết Tộc Jarden đi đến lâu đài Tường Vi, chỉ có ba người trở về.
Nói đúng hơn là, một Huyết Tộc, một con người, và một thi thể, được trở về.
Những Huyết Tộc còn lại trong đoàn đội đã đi đâu, còn sống hay đã chết, hoàn toàn không ai biết rõ.
Tên Huyết Tộc thủ hạ duy nhất được thả về, thần trí đã sớm hỗn loạn. Thứ mà hắn có thể nhớ rõ chỉ có một điều, thân vương Sigmund Jarden, là bị chính tay Hứa Vân nổ súng giết chết.
Về phần Hứa Vân, ngoại trừ bị Diệp Nhiên bắn đến trọng thương, thì Khuynh Diễm hoàn toàn không động đến cô ta.
Hắc Khuyển: [...] Mặc dù nó không muốn kí chủ tấn công nữ chính, nó sợ thiên đạo trừng phạt.
Nhưng cô dễ dàng thả Hứa Vân như vậy, làm nó thấy rất bất an...
Cô làm gì cũng được, nhưng tuyệt đối không được quá đà chơi sập thế giới đâu đó!
Không chỉ có Hắc Khuyển bất an, mà toàn lãnh địa Huyết Tộc cũng đang bị chấn động bởi cái chết của thân vương Sigmund Jarden.
Bọn họ lan truyền một lời đồn rằng, chủ nhân lâu đài Tường Vi là kẻ điên!
Mà huyết nô của cô, cũng là kẻ điên!
——
Khuynh Diễm nhanh chóng tách khỏi Diệp Nhiên, tự mình đi về phòng.
Cửa vừa đóng lại, cô lập tức ngã khuỵu xuống.
Bạc là khắc tinh của Huyết Tộc, cô không bị thương ngay chỗ trí mạng nên mới không chết, nhưng vết thương này không hề nhẹ.
Sau khi bị thương, Khuynh Diễm còn cầm cự để ở lại tiếp tục đánh nhau, khiến vết thương trên vai càng thêm nghiêm trọng.
Nhưng cô diễn được, có thể giả vờ không đau.
Nếu tỏ ra suy yếu, kẻ địch sẽ thừa cơ đắc ý.
Khuynh Diễm mở tủ lấy hộp y tế, chuẩn bị xử lý vết thương.
Lạch cạch.
Cửa phòng vang lên tiếng động.
Diệp Nhiên đẩy cửa, chạy vào, đóng lại, nhảy đến bên cạnh Khuynh Diễm.
Một loạt động tác nhanh nhẹn lưu loát, cứ như cố tình không cho cô cơ hội đuổi hắn.
“Chuông thánh mở cửa cho cậu?” Khuynh Diễm không cần nhìn cũng đoán được.
Diễm Nhiên gật đầu. Ngoài công dụng phá hư cầu dao điện, làm hỏng ổ khóa cửa, thì nó không còn công dụng nào khác.
Chuông thánh: “...” Chủ nhân, ta vừa giúp ngài mở khóa để vào phòng đó! Ngài nói vậy lương tâm ngài không đau sao?
“Cậu vào đây có việc gì?”
“Tôi giúp cô.” Diệp Nhiên đoạt hộp y tế trên tay Khuynh Diễm.
“Cậu biết phải làm thế nào?” Khuynh Diễm không quá tin tưởng, vết thương của cô, nên để tự cô xử lý.
“Tôi...” Diệp Nhiên ngập ngừng, hắn chỉ biết băng bó vết thương do bị dao cắt, hắn chưa từng tiếp xúc với vết thương từ súng đạn...
“Hay là Tiểu Biên Biên dạy tôi, được không?” Diệp Nhiên nhỏ giọng đề nghị.
“Cậu cảm thấy đây là thời điểm thích hợp để học tập à?” Ta đem cơ thể ta ra làm mẫu cho mi chắc?
Diệp Nhiên biết sai im lặng, trả lại hộp y tế cho Khuynh Diễm.
“Cậu còn việc gì?” Khuynh Diễm không kiên nhẫn: “Không có việc gì thì ra ngoài đi.”
“Tôi muốn ở bên cạnh Tiểu Biên Biên, có thể không?” Diệp Nhiên cẩn thận hỏi.
“Tôi nói không thì cậu sẽ ra ngoài?”
Diệp Nhiên lắc đầu. Hắn sẽ không đi đâu hết, hắn muốn ở bên cạnh cô.
Khuynh Diễm: “...” Vậy hắn xin ý kiến ta làm gì? Đùa ta chắc?!
Khuynh Diễm quyết định xem Diệp Nhiên như đồ vật trang trí trong phòng, tự mình xử lý vết thương.
Nhưng hắn không cho cô như ý nguyện, cô vừa đưa tay muốn cởi áo, hắn lập tức hoảng hốt nhìn cô: “Tiểu Biên Biên, cô... cô làm gì vậy?”
“Cởi áo.” Khuynh Diễm khó hiểu. Động tác cởi áo của cô kỳ quái khác người lắm sao?
Diệp Nhiên: “...” Hắn đương nhiên biết cô đang làm gì, nhưng mà cởi...
Diệp Nhiên im lặng nhìn vết thương trên vai Khuynh Diễm, mặc áo thì không thể xử lý vết thương, theo phép lịch sự, hắn nên ra khỏi phòng.
Cuối cùng Diệp Nhiên quyết định ở lại.
Hắn yên lặng xoay đầu đi, không tiếp tục nhìn động tác của Khuynh Diễm, ngón chân trắng nõn hơi cuộn tròn, cọ qua cọ lại trên sàn nhà.
Sau một lúc chấn chỉnh suy nghĩ, Diệp Nhiên đứng dậy, đi đến sofa lấy một tấm chăn mỏng, cẩn thận khoác lên phía bên vai không bị thương của Khuynh Diễm.
Che lại một chút thì tốt rồi, vậy mình sẽ không ngại nữa.
Chóp tai Diệp Nhiên đỏ ửng, cố ép bản thân tập trung nhìn vào vết thương của Khuynh Diễm, những thứ còn lại hắn đều không thấy, không thấy gì cả...
Nhưng trạng thái xấu hổ của Diệp Nhiên cũng không duy trì được bao lâu, bởi vì hắn phát hiện vết thương của Khuynh Diễm rất nghiêm trọng.
Tuy đạn không bắn trúng xương, nhưng phần thịt bị xuyên vào đều thối rữa, hơn nữa còn có xu hướng tiếp tục lan rộng.
Khuynh Diễm hơ lưỡi dao trên lửa, tự cắt đi thịt hư trên vai mình, từ đầu đến cuối cô đều không nhíu mày lấy một cái, cứ như vết thương đang ở trên cơ thể người khác, chứ không có nửa điểm quan hệ với cô.
“Sợ thì ra ngoài đi.” Khuynh Diễm giống như không để tâm nói một câu.
“Tôi không sợ.” Người bên kia dũng cảm đáp.
“Không sợ thì sao mặt cậu lại chuyển thành màu xanh?” Cần ta đem cái gương cho mi soi không? Ta còn tưởng là ta đang ức hiếp mi đấy!
“Tôi là đau lòng Tiểu Biên Biên mà, tôi...” Diệp Nhiên nói mấy chữ, hốc mắt liền hơi ửng đỏ, cổ họng chua xót nghẹn ngào, lời nói cũng dần đứt quãng. đam mỹ hài
Khuynh Diễm hơi khựng lại. Đau lòng?
Đau lòng là thế nào?
Khuynh Diễm không hỏi, nhưng Diệp Nhiên bên này khụt khịt một lúc, lại tự giác nhỏ giọng nói tiếp.
“Tôi biết bị trúng đạn sẽ đau lắm, tôi rất sợ đau, nhưng mà... tôi ước gì người bị trúng đạn là tôi, chứ không phải Tiểu Biên Biên.”
Bởi vì nỗi đau khi bị trúng đạn, cũng không đau bằng cảm giác đau lòng.
Chỉ cần cô không bị thương, muốn hắn phải đau đến mức nào, hắn cũng có thể chịu được.
Khuynh Diễm hơi trầm mặc. Vậy cô đỡ súng cho hắn, là cô đang đau lòng hắn sao?
Đâu phải, này rõ ràng là vì nhiệm vụ.
Giải thích không hợp lý, không nghe.
[Trong nhiệm vụ không có điều khoản nào liên quan tới đỡ đạn nha kí chủ.] Hắc Khuyển ngứa lỗ tai ngoi lên.
Khuynh Diễm đường đường chính chính hỏi: Vậy mi muốn ta để hắn trúng đạn, sau đó hắn tức giận phun oán khí sụp đổ thế giới chắc?
Hắc Khuyển: [...] Hình như bắt đầu có chút liên quan rồi.