Một tháng sau, Khâu Thương dần tỉnh táo lại.
Nhưng vì quá trình chữa trị kéo dài quá lâu, dẫn đến não bộ bị tổn thương, khiến hắn rất dễ bị kích động mà trở nên nóng nảy.
Sau khi nghe tin giết lão thân vương Sigmund chết ở chỗ Khuynh Diễm, hắn lập tức đến tìm cô báo thù.
Nhưng ngay cả cổng của lâu đài Tường Vi, hắn cũng không thể bước qua được.
Đội quân hùng hậu của gia tộc Holbrick chặn hắn bên ngoài, Khâu Thương theo thói quen đem Jarden ra hung hăng đe dọa.
Sau khi bị đối phương cười nhạo, hắn mới biết hiện tại nội bộ Jarden rối loạn, quyền lực của gia tộc không còn nằm trong tay dòng chính như hắn.
Khâu Thương chỉ có thể tạm gác lại chuyện trả thù, việc cấp bách nhất ở thời điểm này là trở về giải quyết nội loạn, nhất định phải đoạt lại quyền lực!
——
Diệp Nhiên sau một tháng giúp Khuynh Diễm thoa thuốc trên vai, thì trong lòng bắt đầu sinh ma chướng.
Không phải là loại tâm ma hắc hóa, mà là tâm ma của thiếu niên mới lớn muốn tiến triển loại quan hệ sâu sắc với người mình thích...
Diệp Nhiên lúc gần lúc xa gợi ý Khuynh Diễm, nhưng mặc kệ hắn gửi đi bao nhiêu thông điệp, thì vị sắt thép thẳng nữ kia đều không hiểu ý hắn.
Cuối cùng Diệp Nhiên cũng nhận ra, không phải Khuynh Diễm từ chối hắn, mà cô căn bản là bị thiếu kiến thức ở phương diện này.
Cho nên, mấy ngày gần đây, bên cạnh Khuynh Diễm thường xuyên xuất hiện một số loại sách có hình vẽ kỳ quái.
Nếu chỉ xuất hiện một lần thì cô cũng không để tâm, nhưng đằng này cô vừa ném đi một quyển, thì một quyển mới lại nhảy ra.
Rõ rành rành có người cố tình nhét cho cô.
Khuynh Diễm xem camera một chút, liền phát hiện thủ phạm là Diệp Nhiên.
“Cẩu Tặc, thức ăn nhỏ đưa thứ đồ chơi này cho ta làm gì?” Khuynh Diễm thử hỏi Hắc Khuyển.
Hắc Khuyển giả chết.
Đối mặt với những vấn đề này, xin đừng truy vấn nó.
Còn nữa, nó là Trứng Nhỏ, không phải Cẩu Tặc, hãy xưng hô cho đúng!
Khuynh Diễm ôm sữa chua, đăm chiêu nhìn tư thế kỳ quái khó hiểu trên trang sách.
“Tô tiểu thư, cô còn máu nhân tạo không?” Cao Viễn tung tăng đi từ ngoài vào, ngấp nghé kho thức ăn của Khuynh Diễm. Truyện Việt Nam
“Còn.” Khuynh Diễm đến mắt cũng không thèm liếc qua: “Nhưng đủ dùng, không dư.”
Cao Viễn: “...”
Lần trước là hắn giúp cô, nên cô mới không bị Jarden báo thù.
Giờ chỉ có hộp máu nhỏ xíu, cô lại keo kiệt với hắn.
Bằng hữu tồi!
Cao Viễn oán thầm trong bụng, nhưng bên ngoài vẫn hi hi ha ha tiếp tục xin xỏ: “Tô tiểu thư, dù sao chúng ta cũng quen biết lâu như vậy, máu nhân tạo một mình cô cũng đâu uống hết, thay vì đem vứt thì cho tôi, đỡ lãng phí biết bao.”
“Được.” Khuynh Diễm đột nhiên đổi ý, hào phóng gật đầu: “Cho anh một thùng.”
Cao Viễn lập tức phản xạ lùi lại, đề phòng hỏi: “Cô muốn làm gì tôi?”
Bình thường xin một hộp cũng không cho, lần này lại cho luôn một thùng, chắc chắn là muốn mạng hắn!
“Không làm gì, chỉ cần anh trả lời một vấn đề.” Khuynh Diễm giơ lên một ngón tay, cười tươi tỏ vẻ mình rất dễ nói chuyện.
Cao Viễn lùi thêm hai mét, hỏi: “Vấn đề gì?” Không lẽ là hỏi hắn thích tư thế chết như thế nào?
Khuynh Diễm giơ quyển sách trên tay lên: “Nội dung này là có ý gì?”
Cao Viễn đứng hơi xa nên không nhìn thấy rõ, bước về phía trước một bước, nheo mắt lại.
Vẫn không thấy rõ lắm.
Bước lên trước thêm một bước nữa, nheo mắt, cái này hình như hơi quen quen.
Bước lên trước... thụt lùi lại, trợn mắt hét to với Khuynh Diễm: “Tô tiểu thư, cô chỉ mới mười bảy tuổi! Xem thứ này làm gì!”
“Vị thành niên, không đủ tuổi sẽ hại thân thể, không thích hợp! Tuyệt đối không thích hợp!”
Cao Viễn bật chế độ cha già giáo huấn con gái: “Mặc dù khi làm loại chuyện này, có thể giúp huyết nô giảm đau đớn khi bị cắn, nhưng mà cô cũng không cần...”
“Giảm đau đớn khi bị cắn?” Khuynh Diễm nắm được từ khóa trọng tâm.
Là vì tác dụng này, nên Diệp Nhiên mới đưa sách cho cô?
Cao Viễn: “...” Tức là trước khi hắn nói, cô vốn không biết chuyện giảm đau đúng không?
Vậy cũng tức là... hắn vừa tự đào hố chôn mình!
Cao Viễn vọt ra cửa bỏ chạy.
Cổ áo bị người sau lưng kéo lại, xách ngược lên: “Không muốn máu nhân tạo nữa à?”
Cao Viễn thà chết cũng không muốn nữa. Hắn sẽ không vì miếng ăn mà bán đi linh hồn!
Hắn là thân vương mẫu mực, có đạo đức, có lý tưởng sống!
Năm phút sau, Cao Viễn ôm thùng “sữa chua” ra về.
Cha hắn không ở đây, hắn cũng không cần làm thân vương mẫu mực gì đó, thỏa hiệp đi.
Hơn nữa Khuynh Diễm đã nói hai ngày trước cô vừa đủ mười tám tuổi.
Bằng hữu mà, chia sẻ chút tài liệu cho cô cũng không sao.
—
Thiếu nữ ngồi trong thư phòng, màn hình máy tính phát ra một đoạn video, âm thanh mờ ám ái muội, khiến người ta vừa nghe thấy liền đỏ mặt đỏ tai.
Nhưng biểu cảm của cô từ đầu đến cuối đều không có nửa điểm thay đổi, độ cong nơi khóe môi không chút xê dịch, ánh mắt tĩnh lặng cũng không một gợn sóng.
Video kết thúc, Khuynh Diễm ấn chọn chế độ phát lại, lần thứ mười xem lại video.
Vẻ mặt vẫn rất tập trung, giống như đang nghiêm túc học hỏi.
Cũng không biết qua bao lâu, Khuynh Diễm chậm rãi đóng máy tính, thở ra một câu: “Phim truyền hình còn thú vị hơn.”
Video này cứ lặp đi lặp lại, không có điểm nhấn, không chút kịch tính, lại không có bao nhiêu lời thoại.
Quá nhàm chán, đánh giá một sao.
[Đã nhàm chán, kí chủ còn xem nhiều lần như vậy làm gì?] Hại nó ngồi xem chung với cô, giờ đầu nó toàn một mảng đen thui!
Nó chỉ là đứa trẻ xinh xắn ngây thơ trong sáng, tất cả đều do cô dạy hư nó!
“Lĩnh vực mới, xem nhiều để học tập.” Khuynh Diễm không nhanh không chậm trả lời.
[Học tập...] Hắc Khuyển giống như vừa té cái bịch xuống đất, giây sau liền hét lên: [Cô học thứ quỷ này làm gì! Cô muốn vấy bẩn con trai nhà ai!]
Tra nữ!
Không cho cô vấy bẩn con trai nó... không phải, là con trai của tổ chức!
Không cho cô tô đen đại nhân vật!!
*
Vũ có một tin vui và một tin không vui không buồn.
Tin vui là: Chủ nhật này bão chương, nếu viết kịp thì sẽ bão full vị diện.
Tin không vui không buồn: Hôm qua nói là ngược, nhưng cũng không ngược thê thảm lắm đâu. Mọi người không cần chuẩn bị quá nhiều khăn giấy, chuẩn bị mũ bảo hiểm được rồi.