Từ chiều tối trời đã đổ mưa to, khiến giao thông tắc nghẽn nghiêm trọng.
Giọt nước tạt vào cửa kính xe taxi, cần gạt trước xe liên tục hoạt động, nhưng vẫn không đủ để xua đi tầm nhìn hư ảo của người bên trong.
Chỉ còn lại lốm đốm ánh đèn và nước mưa trắng xóa che mờ đi tầm mắt.
Xe chạy chậm rì dựa sát vào nhau, tiếng còi xe bấm vang inh ỏi, khiến đáy lòng Miên Tửu càng thêm hoảng loạn.
Một năm trước, cũng vào ngày mưa to thế này, ý thức con người bên trong máy móc được quay về thân thể thật của họ, để họ nhận ra mình không phải AI.
Bị đẩy vào một màn kịch lớn như vậy, dù không biết kẻ chủ mưu là ai, nhưng loài người đều có thành kiến rất sâu nặng với AI.
Miên Tửu là AI duy nhất còn tồn tại, rất có khả năng sẽ bị chính phủ tiêu hủy, nhưng hắn cũng không tìm cách trốn chạy.
Bởi vì trong suy nghĩ của hắn, nếu loài người muốn đến bắt hắn thì cứ bắt, muốn xử lý hắn thì cứ xử lý.
Thế giới này đã không còn nơi nào dành cho hắn, hắn không còn người thân, không còn bạn bè, vậy thì tiếp tục sống hay bị giết chết, có gì khác nhau sao?
Nhưng trong suốt một năm qua, không có bất kỳ ai đến tìm hắn gây rắc rối.
Hắn chỉ lo vùi đầu sửa chữa người máy nhỏ và máy tính bảng, nên cũng không buồn tìm hiểu nguyên nhân.
Nhưng hôm nay Kỷ Ôn đã nói cho hắn biết, sự an toàn của hắn, là được đổi bằng xương máu của cô.
Cô thay chính phủ bắt tội phạm công nghệ, để họ cam kết không động vào hắn.
Tội phạm công nghệ đều là những kẻ muốn đảo lộn thế giới, bọn chúng có tổ chức, có vũ khí tối tân, động vào bọn chúng đều là hiểm cảnh thập tử nhất sinh.
Nhưng trong một năm qua, cô lại phải liên tục sống trong tình cảnh thập tử nhất sinh đó.
Năm ngày một trận lớn, hai ngày một trận nhỏ, đánh đến toàn thân đều bị thương.
Nhưng hắn hoàn toàn không hay biết gì, ngày ngày ôm một người máy không có linh hồn, sống trong u oán tuyệt vọng, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện muốn chết.
Trong khi ở ngoài kia lại có một người dùng xương máu đổi lại tháng ngày bình yên cho hắn.
Miên Tửu siết chặt tay đè lên ngực mình.
Còn hắn, hắn... đã làm gì vậy?
Khi cô đến nhà hắn, hắn đã xua đuổi cô, hắn nói cô không phải Tiểu Hỉ, hắn còn nói... ghét cô.
Mỗi lần cô vào nhà hắn, ngoại trừ ngồi trên sofa, cô hoàn toàn không động đến bất kỳ đồ vật nào khác.
Mỗi lần ra về, cô đều đặt gối trên sofa lại vị trí cũ, cẩn thận đến mức giống như... giống như biết rõ, mình là một người không được người khác chào đón.
Cô lo lắng nên mới sờ trán hắn, hắn liền hành xử như cô là ma quỷ, sợ hãi chạy khỏi cô.
Kẹo cô tặng cho hắn, bị hắn đánh rơi sàn nhà, để cô một mình nhặt lên xếp lại chỗ cũ.
Cô yên lặng bảo vệ hắn, chưa một lần kể khổ, nhưng tất cả những gì hắn làm là gì?
Miên Tửu càng nghĩ, lồng ngực càng đau đến thắt lại.
Hắn bật dậy mở cửa, vùng chạy khỏi xe taxi, tài xế ở phía sau gọi theo, nhưng hắn không còn nghe rõ người đó đang nói gì nữa.
Trời mưa rất lớn, bên tai hắn chỉ còn lại âm thanh lùng bùng và nhịp thở rối loạn.
Bóng lưng thiếu niên không ngừng run rẩy, bước chân loạng choạng chạy vào bóng đêm, thân thể lung lay như bất kỳ lúc nào cũng có thể đổ gục xuống...
——
Khuynh Diễm nằm trên giường bệnh, liếc mắt nhìn đám đầu gấu mặc đồng phục bệnh nhân đang đứng xung quanh mình, phiền đến không chịu được.
“Khuynh tỷ, tôi thật sự không phải cố ý đâu!” Bệnh nhân đội mũ lưỡi trai mặt nhăn như trái khổ qua đang biện bạch.
“Mẹ nó, chúng tôi suýt thì chết luôn rồi! Cậu không cố ý mà chỉ cố tình thôi đúng không?” Bệnh nhân đầu to bên cạnh dữ dằn hỏi.
“Tôi rõ ràng đã nấu rất cẩn thận, nguyên liệu đều rửa kỹ bằng nước muối, tôi còn nhặt sâu trong từng cọng rau, canh nhiệt độ lửa chuẩn xác...” Bệnh nhân đội mũ lưỡi trai oan ức khóc lên: “Tôi thật sự không hiểu tại sao mọi người lại bị rối loạn tiêu hóa!”
Bệnh nhân gương mặt già nua vỗ vai hắn, từ tốn nói: “Không phải chúng tôi muốn trách cậu, nhưng nếu đau bụng lúc bình thường thì cũng đâu có vấn đề gì... Mẹ nó đằng này là đang đi bắt tội phạm thì bị đau bụng!”
“Cậu tưởng tượng được không! Là đang trong tổ chức của đám tội phạm thì bị buồn toilet!”
“Mẹ kiếp! Tên khốn này! Đánh chết hắn đi anh em!”
Người sau nối tiếp người trước hùng hổ nhào lên, bệnh nhân đội mũ lười trai rống lớn một tiếng, bay bay bỏ chạy.
Những người còn lại kẻ thì giang chân nhảy qua sofa, kẻ thì ném đổ đèn bàn, hộc tủ bên cạnh cũng bị xốc ngược xuống, rầm rầm ầm ĩ như đám khỉ dã chiến.
“Các người đủ chưa?”
Âm thanh nhàn nhạt của thiếu nữ vừa vang lên, cuộc dã chiến của đám khỉ lập tức đình chỉ tại chỗ.
Nghiêm chỉnh tách khỏi nhau, đứng thẳng tắp vây quanh giường Khuynh Diễm, chờ cô khiển trách.
Nếu không phải lúc đó có cô ứng cứu, thì cả đám thật sự là cùng ôm toilet chết trong lòng địch.
Khuynh tỷ vô cùng uy vũ, một mình diệt gọn một đám người, quét tội phạm như quét củ cải, tốc độ có thể sánh ngang với vận tốc ánh sáng!
Nhìn cô khí thế hào hùng như thế, dáng lưng thẳng tắp như vậy, bọn hắn đều nghĩ là cô không sao... nhưng cuối cùng cô lại là người đầu tiên đau bụng đến nhập viện.
Lúc đó chắc chắn Khuynh tỷ cũng nhịn vất vả lắm, không thể tiếp tục chọc giận cô, nếu không chắc chắn cả đám bọn hắn sẽ bị xử lý!
“Đã gửi thư chưa?” Khuynh Diễm hỏi bệnh nhân đội mũ lưỡi trai.
Mũ Lưỡi Trai lơ ngơ một chút, mới nhớ ra cô hỏi thư nào: “Hôm trước tôi đi gửi thư thì gặp Kỷ ca, cậu ấy nói mình tiện đường, nên đã lấy thư đi gửi thay tôi.”
Kỷ ca này chính là Kỷ Ôn.
Hiện tại Khuynh Diễm và Kỷ Ôn cùng giữ vị trí lão đại, nên mọi người trong nhóm phân biệt bằng cách gọi Khuynh tỷ và Kỷ ca.
Khuynh Diễm vừa nghe đến Kỷ Ôn thì lập tức nhíu mày.
Thư mà cô kêu Mũ Lưỡi Trai gửi đi, là thư viết cho Miên Tửu.
Vì tạm thời cô không đến nhà hắn, nên đã viết cách liên lạc gửi cho hắn, để khi hắn bị người ta bắt nạt, có thể chạy tới tìm cô.
Tại sao không nhắn tin hay gửi thư điện tử?
Bởi vì Miên Tửu chặn người lạ, không thể liên lạc hắn qua mạng Internet, chỉ có thể gửi thư tay.
Thằng nhóc Kỷ Ôn một năm qua luôn tìm cách đá cô ra khỏi nhóm, đột nhiên lại xung phong đi gửi thư cho Miên Tửu.
Chắc chắn có âm mưu!
Khuynh Diễm chợt như nghĩ tới gì đó, híp mắt hỏi Mũ Lưỡi Trai: “Trong lúc cậu nấu ăn, có ai đi vào bếp không?” Ta nghi ngờ có kẻ bỏ thuốc xổ chơi ta!
“Không có ai... À không phải, hình như Kỷ ca có đi vào bếp, nhưng cậu ấy chỉ lấy nước uống rồi ra ngay.”
Mũ Lưỡi Trai nói đoạn, lại gãi gãi đầu nghi hoặc: “Nhắc tới Kỷ ca mới nhớ, thật kỳ quái! Đêm nay mưa bão lớn như vậy, tại sao cậu ấy lại gấp gáp chạy sang thành khác? Không đợi đến sáng mai hẵng đi được sao?”
Không khí trong phòng tức khắc im thin thít...
Dù bọn hắn có đần hơn nữa, thì đến lúc này cũng không thể không hiểu, kẻ bỏ thuốc xổ chơi cả đám nhập viện chính là Kỷ Ôn!
Đây rõ ràng là hành vi phạm tội bỏ trốn!
“Chia hai nhóm người, một nhóm đi xác nhận xem Miên Tửu đang ở đâu, còn lại đi bắt Kỷ Ôn về đây.” Khuynh Diễm nhạt giọng phân phó.
Mẹ kiếp!
Thằng nhãi ranh Kỷ Ôn!
Để ta bắt được, ta cho mi viết thiên tình sử sống chết không rời với toilet!