“Không phải, không có, cái này không phải của tôi!” Chuyện quan trọng phải lặp lại ba lần.
Miên Tửu nhìn Khuynh Diễm thật sâu một cái, sau đó gật đầu, ra vẻ hắn hiểu rồi.
Là cô làm nhưng cô ngại thừa nhận, hắn cứ giả vờ tin không phải cô vậy.
Khuynh Diễm: “...”
Hình tượng của ta còn cách nào cứu vớt không?!
Hay là... bây giờ đánh hắn mất trí nhớ đi!
[Cô làm người đi kí chủ! Hắn là tiểu ăn vạ của cô! Của cô đó!] Hắc Khuyển khản giọng cảnh tỉnh: [Cô đánh rồi không sợ bị ăn vạ đến chết sao?]
Khuynh Diễm khựng lại, kín đáo buông khối thủy tinh trong tay xuống.
Miên Tửu nghi hoặc nhìn cô. Tại sao Tiểu Hỉ đột nhiên cầm thủy tinh lên làm gì?
[...] Là để đập ngài diệt khẩu đó đại nhân vật!
Khuynh Diễm cầm lên chổi lông gà, một đường giết tới phòng Kỷ Ôn.
Thiếu niên bên trong đang nằm trên giường, vừa thấy cô vào lập tức ngơ ngác hỏi: “Tiểu tỷ tỷ cầm chổi lông gà vào phòng tôi, là để... quét bụi sao?”
Khuynh Diễm vung chổi lên: “Đúng là quét bụi, nhưng không phải bụi trong phòng, mà là bụi trong não tàn của cậu!”
—
Nói tới đống ảnh kia, lại là một câu chuyện tương đối phức tạp.
Bởi vì có rất nhiều người nhúng tay vào.
Đầu tiên, vệ tinh chụp lén các hoạt động ăn ngủ nghỉ ngơi của Miên Tửu, là do Hắc Khuyển thao tác.
Nhưng đừng hiểu lầm, nó không phải chủ mưu!
Nó chỉ làm theo giao phó của Khuynh Diễm!
Cô nói mặt tiểu ăn vạ rất đẹp, ngắm người đẹp có thể giúp cải thiện tâm trạng, vì vậy ngày nào cũng kêu nó đi chụp lén người ta.
Xem hình trên điện thoại một thời gian, thì bắt đầu muốn in ra.
Có điều cô quá bận rộn, mà in hình lại không phải chuyện gì to tát, nên cô tùy tiện giao cho Mũ Lưỡi Trai đi làm, nhưng mà... ai biết hắn lại in thành sổ tay nữ sinh bánh bèo hường phấn!
Lúc nãy cô gọi điện tra hỏi, Mũ Lưỡi Trai đã khóc lóc nói, ý tưởng trang trí in hình này là do Kỷ Ôn cống hiến.
Sau đó Mũ Lưỡi Trai cảm thấy rất đẹp, nên đã làm theo.
Khuynh Diễm: “...” Đẹp?!
Thế giới sau chọn tiểu đệ, quyết định không xem tài năng, chỉ xem gu thẩm mỹ!
Còn thế giới này...
Cầm chắc chổi lông gà, đánh chết thằng nhãi ranh Kỷ Ôn rồi tính tiếp!
Miên Tửu ngồi ngoài phòng khách, không rõ Khuynh Diễm và Kỷ Ôn ở bên trong làm gì, chỉ liên tục nghe thấy tiếng kêu la của Kỷ Ôn.
Không phải than đau, cũng không phải van xin cô tha cho hắn, mà là trù Khuynh Diễm ế tới mãn kiếp!
Nửa tiếng sau.
Khuynh Diễm đạp cửa phòng ra ngoài.
Kỷ Ôn khập khiễng đi theo phía sau cô, trên đầu buộc một cái nơ cỡ lớn màu hồng, bên trái mặt còn vẽ một trái tim to tổ chảng.
Lúc nhìn thấy Miên Tửu ngồi trên sofa, hắn liền nhe răng cười một cái, sau đó khập khiễng bám vào vách tường đi tới, nói: “Tiểu ca ca, quyển sổ kia là do tôi làm, không phải do tiểu tỷ tỷ.”
Khuynh Diễm đứng bên cạnh gật đầu cái rụp. Đúng vậy! Không phải ta!
Níu kéo lại hình tượng cao phú soái ngầu lòi của ta!!
Miên Tửu trầm mặc, đáy lòng không nói nên lời là có cảm giác gì.
Mặc dù Khuynh Diễm và Kỷ Ôn đang đấu đá nhau, nhưng bên trong đấu đá, lại lộ ra một loại ăn ý kỳ lạ, làm cho hắn nhất thời cảm thấy... nồng đậm ghen tị.
—
Chiều tối.
Khuynh Diễm ngồi trong phòng bếp ăn cơm.
Miên Tửu múc cho cô một bát canh, làm như lơ đãng hỏi: “Kỷ Ôn không ra ăn cơm sao?”
“Anh quan tâm hắn như vậy?” Khuynh Diễm híp mắt, sâu trong con ngươi lóe lên một tia cảnh giác.
Miên Tửu khựng lại, chột dạ vội vã lắc đầu: “Tôi chỉ tùy tiện hỏi, không phải quan tâm.”
Hắn chỉ muốn thăm dò mức độ thân thiết của cô và Kỷ Ôn.
Câu chân chính mà hắn muốn hỏi là, “bình thường em có ăn cơm cùng Kỷ Ôn không”, nhưng lời đến miệng không hiểu sao lại biến thành “Kỷ Ôn không ra ăn cơm sao“... chứ không phải hắn quan tâm Kỷ Ôn.
Khuynh Diễm nhìn biểu hiện chột dạ của Miên Tửu, đáy lòng yên lặng suy nghĩ...
Theo quan sát của cô, có lẽ Kỷ Ôn là nam chính thế giới này.
Bởi vì hắn đánh đâu thắng đó, ra đường nhắm mắt cũng nhặt được vàng, vận may lớn đến nghịch thiên.
Rõ rành rành là hào quang nam chính chiếu sáng.
Bây giờ Miên Tửu lại hỏi thăm Kỷ Ôn, chẳng lẽ tiểu ăn vạ cũng bị hào quang nam chính làm mù mắt, cảm thấy...
Kỷ Ôn soái hơn cô?!
Lại còn tận tình quan tâm chuyện ăn uống của Kỷ Ôn?
Khuynh Diễm cầm lên kịch bản tổng tài bá đạo, cười nhạt nói: “Thức ăn tôi mua đủ phần, không thừa cho kẻ khác.” Mi đừng hòng có một chân với thằng nhãi ranh kia!
Cẩn thận ta chặt luôn chân hai đứa mi!
Miên Tửu: “...” Hắn muốn nói, thức ăn này là do hắn nấu, chứ không phải do cô mua...
Nhưng cô đã tỏ vẻ không thích Kỷ Ôn, vậy thì hắn yên tâm rồi.
Miên Tửu chính là đang cực kỳ để bụng, nhưng lại không trực tiếp hỏi thẳng Khuynh Diễm.
Mà cũng vì không hỏi, rồi tự mình suy nghĩ quá nhiều, nên mọi hành động hay việc làm nhỏ trong mắt hắn, đều vô thức bị phóng đại nghiêm trọng.
Vậy mới nói, có chuyện thì nên thẳng thắn giao tiếp với nhau, giấu trong lòng sớm muộn cũng phát sinh vấn đề.
Không cần đợi quá lâu, buổi tối vấn đề liền tới.
Miên Tửu đang ngồi xem phim truyền hình cùng Khuynh Diễm, thì Kỷ Ôn đột nhiên bưng đến một ly sữa nóng, thân thiết mời cô uống.
Phần ý thức của Miên Tửu nói với hắn đây cũng không phải chuyện gì lớn.
Hắn vốn không biết Khuynh Diễm có thói quen uống sữa vào buổi tối, bởi vì từ lúc cô quay lại thân thể con người, hắn vẫn chưa tiếp xúc nhiều với cô.
Nhưng trong phần vô thức của hắn, khi nhìn thấy ly sữa kia, liền xông lên một cảm giác căm phẫn như hung thú bị xâm phạm lãnh thổ!
Đáy lòng hắn có một giọng nói không ngừng gào thét, nói rằng đây là việc của hắn!
Là việc mà chỉ một mình hắn mới được làm!
Cô chỉ uống sữa hắn đưa, ăn đồ hắn nấu, ai cũng không được phép thay thế hắn! Ai cũng không được phép cướp cô khỏi hắn!
[Báo động khẩn cấp! Mức độ oán khí bùng phát nghiêm trọng, thế giới có nguy cơ không giữ vững! Kí chủ mau cứu mạng!!]