Ting ting ting!
Tiếng chuông cửa vang lên.
Cửa phòng Miên Tửu đột ngột đập “rầm” một tiếng vang dội!
Thiếu niên từ bên trong vội vã lao ra, một tay nắm lấy máy tính bảng, một tay ôm lấy người máy tí hon, vội vã chạy vào phòng bếp.
Hắn mở ra hộc tủ đựng chén bát, bên trong có một nút ấn rất nhỏ cùng màu sơn với màu tủ, nhỏ đến mức nếu không quan sát kỹ sẽ không thể nhìn thấy.
Mỗi một tiếng chuông cửa vang lên, ngón tay Miên Tửu liền theo sau run lên một lần.
Hắn gấp gáp ấn xuống chiếc nút màu nâu nhạt trong hộc tủ.
Mặt sàn gỗ dưới phòng bếp “lạch cạch” chuyển động, để lộ ra cầu thang ngầm thông xuống mặt đất.
Miên Tửu ôm Khuynh Diễm và Tiểu Thiết chạy vào trong, mặt sàn nhanh chóng đóng kín lại.
Sau khi làm xong tất cả, hắn gần như không chống đỡ nổi nữa, ngã người trượt dài xuống mặt đất.
“Chủ nhân đừng sợ, căn hầm này rất bí mật, bọn họ sẽ không thể tìm được vào đây đâu.” Tiểu Thiết lo lắng trấn an.
Nhưng Miên Tửu không đáp lại nó, bàn tay hắn đưa lên bịt chặt tai mình.
Tiếng chuông cửa dồn dập không ngừng dội vào tai hắn như âm thanh tra tấn, khiến thân thể hắn không nhịn được run lên.
Khuynh Diễm nhíu mày, đưa tay gọi Miên Tửu mấy lần nhưng hắn đều không có phản ứng.
Biểu hiện lúc này của Miên Tửu hoàn toàn khác với bình thường, không còn nguy hiểm bí ẩn, mà chỉ như đứa bé đầy yếu đuối sợ hãi.
Khuynh Diễm hướng đến Tiểu Thiết hỏi: “Hắn làm sao vậy?”
“Những kẻ xấu xa kia lại đến rồi! Tại sao họ cứ độc ác như vậy! Chủ nhân đã bỏ đi rất nhiều lần nhưng họ vẫn không buông tha cho chủ nhân!”
Tiểu Thiết bị sóng từ trường của Miên Tửu ảnh hưởng, nói năng cũng trở nên không rõ ràng.
Khuynh Diễm nhìn Miên Tửu lẻ loi co người rúc vào góc tường, rồi lại cúi đầu tự nhìn thân thể mình.
Hiện tại cô quá nhỏ bé, không thể ôm hắn dỗ dành, cũng không thể cho hắn cảm giác an toàn.
Đáy lòng Khuynh Diễm không hiểu sao có chút khó chịu.
“Làm sao để hắn không sợ nữa? Đánh đám người ngoài kia?”
“Ngươi đừng làm càn! Ngươi chỉ là người máy mô hình, đánh nhau với người máy chiến đấu thì chắc chắn ngươi sẽ vào kho phế liệu!” Tiểu Thiết nâng giọng cảnh cáo.
“Nói vậy nghĩa là đánh một trận liền xong?” Khuynh Diễm nhảy từ trên vai Miên Tửu xuống, nhạt giọng dặn dò Tiểu Thiết: “Trông chừng hắn cho tốt, chuyện bên ngoài để ta giải quyết.”
“Tiểu Hỉ, ngươi muốn đi tìm chết sao?” Tiểu Thiết hét lên ngăn cản.
Nhưng Khuynh Diễm không quan tâm, vẫn một đường thẳng tắp bước ra khỏi tầng hầm.
Không an ủi được hắn, thì cô vẫn dư sức bảo vệ hắn.
Đánh vài người máy mà thôi, chẳng lẽ cô sợ mấy con robot quèn đó?
Âm thanh Tiểu Thiết ở phía sau càng lúc càng xa dần, Khuynh Diễm không chút chùn chân lao ra ngoài chiến đấu.
Khí thế nhảy ra khỏi cửa sổ, sau đó liền... nhảy ngược vào trong nhà.
Không được rồi.
Mấy con robot quèn quá to.
Cô đánh không lại.
Bên ngoài tập trung hơn hai mươi người máy đang vây quanh đập cửa, hung hăng cứ như muốn dỡ phăng cửa nhà Miên Tửu ra.
Mỗi người máy kia cao gần bằng hai người trưởng thành đứng chồng lên nhau, bề ngang cũng to gần bằng hai người trưởng thành gộp lại.
Một nắm tay của bọn chúng dư sức giã nát thân thể cơm viên này của cô.
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!
[Là một nữ tử thư hùng, há có thể bỏ chạy? Kí chủ xông lên giã ngược lại bọn chúng đi!] Hắc Khuyển đồng đội heo cổ vũ Khuynh Diễm đi tìm đường chết.
“Mi giỏi thì chui vào thân thể này đánh thay ta xem.” Khuynh Diễm cười nhạt: “Đánh được ta liền nhường vị trí Nhiệm Vụ Giả cho mi.”
Hắc Khuyển: [...] Cô nhường đại nhân vật thì nó nhận, chứ cái vị trí Nhiệm Vụ Giả bị hành lên bờ xuống ruộng này cô tự làm đi.
Khuynh Diễm đi vào nhà mở tủ lạnh, kéo ngăn đá lôi ra một thau lớn đầy đá viên.
Hắc Khuyển còn đang tò mò tự hỏi cô muốn làm gì, thì đã thấy Khuynh Diễm hì hục ôm thau kéo lên nóc nhà, sau đó...
Véo!
Bộp!
Viên nước đá xuyên qua không khí rơi chuẩn xác vào khe hở nhỏ trên đầu một người máy, chui tọt vào bên trong cơ thể nó, tốc độ đột ngột đến không ai kịp phản ứng.
Đá lạnh tan ra, nước thấm vào lớp thiết bị, tia điện màu xanh xẹt mạnh đến mức mắt mờ vẫn có thể trông thấy được.
Mạch điện phần não chập chờn, không bao lâu thì người máy kia liền đổ rầm ngã xuống, lâm vào chết máy.
Người máy thời đại này đều có cơ chế chống nước, nhưng mọi cơ chế dù kín kẽ đến đâu vẫn có khe hở.
Lúc rảnh rỗi Miên Tửu thường kể chuyện cho Khuynh Diễm nghe, hắn chỉ cô cách xác định điểm yếu của các loại máy móc.
Cô luôn chê hắn ồn ào, không nghĩ đến lúc này lại có thể áp dụng.
“Ai? Là kẻ nào tấn công bọn ta?” Người máy bên cạnh nhìn thấy đồng đội ngã xuống thì lập tức cảnh giác quát lớn.
Nhưng không có tiếng đáp lời mà chỉ có âm thanh nước đá bay vụt đi trong không khí và tiếng dòng điện chập mạch xèn xẹt vang lên.
Trong vòng năm giây, liên tiếp năm người máy nối tiếp nhau rầm rầm ngã xuống.
Đội hình bên dưới bắt đầu hỗn loạn, một bên theo nhau quát lớn, một bên lại cố đưa tay bảo vệ đầu mình.
“Muốn đánh nhau thì quang minh chính đại đứng ra đây! Vẻ vang gì mà làm con rùa rụt cổ!”
“Đúng đó! Cút ra đây đánh với bọn ta!”
“Mau mở sóng điện từ dò tìm vị trí của nó!”
Khuynh Diễm đứng trên nóc nhà, đạp một chân lên vành thau, liên tục nhắm mục tiêu ném đá.
Ta không thích quang minh chính đại, ta chính là thích ám độ Trần Thương đấy!
Bọn mi có giỏi thì tìm được ta đi!
[...] Hắc Khuyển há mồm thất vọng: [Kí chủ, cô không thấy hành động đánh lén này rất ảnh hưởng hình tượng soái khí ngầu lòi của cô sao?]
Khuynh Diễm không chút liêm sỉ... không phải, là không chút sai trái trả lời: “Mi nói gì vậy? Ta đánh lén khi nào? Đây không gọi là đánh lén.”
[Vậy chứ gọi là cái gì?] Hắc Khuyển chống nạnh. Nó muốn nghe xem kí chủ còn có thể lươn lẹo ra thứ đồ chơi gì?
Khuynh Diễm ném thêm một viên đá, từ tốn nhả ra từng chữ: “Đây gọi là... Chân nhân bất lộ tướng, lộ tướng thì đếch phải chân nhân!”
Phàm là người tài giỏi chân chính, thì sẽ không để lộ danh tính, không hành xử quá khoe khoang.
Cô chính là một người vừa tài giỏi lại vừa sống khiêm tốn như vậy đấy!
Hắc Khuyển: [...] Nghe vô lý nhưng lại không cách nào phản bác được...
Không đúng!
Đây rõ ràng là đánh lén vô sỉ!
Chân nhân bất lộ tướng không phải được dùng như cô đâu!