Miên Tửu cứ buồn bã sa sút, nên Khuynh Diễm muốn làm gì đó khiến hắn vui.
Chợt nghĩ tới Hàn Tố Ly từng nói với cô, ở thành phố này có một ngôi đền cầu nhân duyên mà cô ấy rất thích.
Khuynh Diễm vốn không hứng thú với các loại hoạt động cầu nguyện, cầu quỷ thần chi bằng cầu chính mình.
Mệnh ba phần là do thiên định, bảy phần là do nhân tạo.
Thời hiện đại, không nên cổ xúy mê tín dị đoan.
Nhưng nữ chính Hàn Tố Ly thích cầu nhân duyên, biết đâu... nữ chính tiểu ăn vạ của cô cũng thích.
Khuynh Diễm nhìn thời gian, quyết định dẫn Miên Tửu đi xem một chút.
Quả nhiên cô đoán không sai, khi Miên Tửu nhìn thấy ngôi đền nhân duyên, hai mắt hắn lập tức phát ra tia sáng nhỏ vụn, lấp lánh như chứa ngôi sao.
“Tiểu Hỉ, em muốn cầu nhân duyên cùng với tôi sao?” Đây là cô gián tiếp nói thích hắn rồi phải không?
Khuynh Diễm suy nghĩ một chút, gật đầu: “Ừ.”
“Cô với hắn cùng đến chỗ cầu nhân duyên”, cũng tương đương với câu “cô cầu nhân duyên cùng với hắn“.
Số chữ không quá sai lệch.
Hắc Khuyển: [...] Số chữ không sai lệch, nhưng đổi vị trí chữ thì ra hai nghĩa khác nhau đó!
Hắc Khuyển vừa nghĩ xong, thì liền nhìn thấy Miên Tửu vui đến mức ôm chầm lấy Khuynh Diễm, còn nói rằng hắn rất thích cô.
Đáy lòng nó liền nhịn không được phun ra hai chữ: Tra nữ!
Lừa gạt tình cảm thiếu niên người ta!
Miên Tửu kéo tay Khuynh Diễm đi mua thẻ gỗ, sau đó lại kéo tay cô đến khu vực viết điều ước, suốt dọc đường hắn đều vui vẻ gọi cô.
“Tiểu Hỉ, em xem chúng ta có thể khắc tên lên cái này!”
“Tiểu Hỉ, dải lụa này là để viết điều ước, tôi muốn mua nó!”
“Tiểu Hỉ, bên kia có chỗ ngồi, chúng ta qua đó đi!”
“Tiểu Hỉ...”
Miên Tửu cứ liên tục gọi cô, Khuynh Diễm không trả lời nhưng luôn đi sát bên cạnh hắn.
Đáy lòng thầm nghĩ, cầu nguyện dù hơi mê tín dị đoan, nhưng cũng có điểm tốt.
Cô có thể xem điều ước của tiểu ăn vạ, sau đó giúp hắn thực hiện.
Nhưng mà...
“Tiểu Hỉ, em không được nhìn! Điều ước phải bí mật thì mới linh nghiệm được!” Miên Tửu kiên quyết che lại mảnh vải đỏ viết ước nguyện của mình.
Khuynh Diễm cười nhạt một tiếng.
Thay vì tin tưởng cái cây cổ thụ khô héo đó sẽ thực hiện điều ước cho mi, thì mi nên tin tưởng người ngồi bên cạnh mi đây này.
Cho ta xem, điều ước của mi mới thực sự linh nghiệm!
Nhưng Miên Tửu cứ liều mạng không cho Khuynh Diễm xem, còn nói nếu cô mà cứ ép hắn, trở về hắn liền phân phòng ngủ riêng!
Khuynh Diễm: “...” Tưởng cô thích ngủ cùng hắn lắm sao? Ngủ một mình thoải mái hơn gấp vạn lần đấy nhé!
Khuynh Diễm không bắt ép Miên Tửu nữa.
Thiếu niên chăm chú khắc chữ lên thẻ gỗ, lại ngẩng đầu hỏi: “Tiểu Hỉ, em không viết điều ước sao?”
“Không viết.” Ta không ngây thơ như mi.
Khuynh Diễm lơ đãng nhìn ra xung quanh, ngôi đền cổ kính nằm trên ngọn đồi cao, trước đền có một cây cổ thụ rất lớn.
Nam nữ nắm tay nhau đứng quanh thân cây, cùng ném thẻ bài gỗ cầu nguyện.
Thẻ bài gỗ có hai mặt, mỗi mặt khắc tên một người, ghép lại hai mặt chính là một cặp đôi.
Phía dưới thẻ gỗ cột những dải lụa đỏ, dùng để viết điều ước của cả hai.
Nghe nói nếu cùng nhau ném thẻ gỗ lên cây này, thì sẽ cả đời thành đôi, nhân duyên gắn kết bền chặt.
Khung cảnh mộng mơ tốt đẹp... đó là nếu như không nhìn thấy trên cây treo một chiếc bảng nhỏ, viết là: Hữu duyên bất cần cầu. Vô duyên bất tất cầu*.
*Chú thích: Nếu có duyên thì không cần phải cầu. Còn nếu vô duyên thì càng khỏi phải cầu.
Đại ý là cầu cho vui thôi, chứ linh nghiệm hay không thì còn hên xui lắm.
Khuynh Diễm: “...” Nơi cầu nhân duyên lại có thể viết ra hai câu phóng túng như vậy?
Nhưng tại sao các cặp nam nữ kia vẫn nô nức mua thẻ bài treo lên cây?
Hàng chữ siêu to đấy, bọn họ không thấy sao?!
Khuynh Diễm khó hiểu nhìn những người khác xong, quay đầu lại liền thấy tiểu ăn vạ nhà mình còn hào hứng hơn cả người ta.
Khuynh Diễm: “...”
Thôi được rồi.
Quyết định im lặng vậy.
Cầu nguyện không quan trọng là ước nguyện có thành hiện thực hay không, mà chỉ cần khoảnh khắc cùng nhau ước nguyện, làm người ta thấy vui vẻ là đủ.
“Tiểu Hỉ!” Miên Tửu đột nhiên reo lên.
“Sao vậy?” Khuynh Diễm theo thói quen đáp lại hắn, nhưng sau đó cô mới phát hiện, Miên Tửu không phải gọi cô.
Mà là hắn vừa khắc xong hai chữ “Tiểu Hỉ” lên thẻ bài gỗ, nên mới cười khúc khích reo lên tên cô như vậy.
Đáy lòng Khuynh Diễm có chút nhúc nhích, tiểu ăn vạ sao lại càng ngày càng đáng yêu thế chứ!
Miên Tửu đưa thẻ gỗ đến chỗ cô: “Tiểu Hỉ, em muốn khắc tên tôi không?”
Khuynh Diễm thử nhìn xung quanh một chút, xem những cặp đôi khác làm thế nào để học theo.
Cô đón lấy thẻ gỗ, lật qua mặt phía sau, khắc lên hai chữ “Miên Tửu“.
Khuynh Diễm cảm thấy hành động khắc tên này quá ấu trĩ, nhưng khắc khắc một lúc, lại cảm thấy hình như cũng không tệ lắm...
Không được rồi!
Trí thông minh của cô đang bị tiểu ăn vạ làm cho thụt lùi xuống ngang bằng hắn!
Chuyện này thật sự quá nguy hiểm!
Hắc Khuyển: [...] Nó nghe thấy cả rồi, sau này nó sẽ mách lại đại nhân vật!
Khuynh Diễm khắc thẻ gỗ xong, Miên Tửu liền cẩn thận cột dải lụa đỏ viết điều ước vào.
Cuối cùng, chính là đem thẻ gỗ ném lên cây.
Khuynh Diễm vốn luôn lơ đãng không chú ý, lúc này lại đột nhiên giành công việc ném thẻ.
Miên Tửu không chịu, bởi vì hắn nghĩ cô sẽ nhân cơ hội ném thẻ để xem trộm điều ước của hắn.
Cuối cùng, cả hai thống nhất một phương án, bịt mắt ném thẻ gỗ.
Ánh đèn lồng xanh đỏ đan xen thắp sáng không gian, thân cây cổ thụ đứng vững trong đêm, thẻ gỗ và lụa đỏ viết điều ước khẽ lắc lư trong gió.
Thiếu niên đứng sau lưng thiếu nữ, hai tay cẩn thận che lại mắt cô.
Thiếu nữ cầm thẻ gỗ trên tay, tùy ý giơ cao ném lên nhánh cây trước mặt.
Lách cách!
Thẻ gỗ treo lên thân cây, khẽ đánh ra tiếng động nhỏ.
Miên Tửu hơi nhấp môi như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Theo phong tục, ném thẻ gỗ càng cao thì nhân duyên sẽ càng bền chặt.
Hắn nghĩ với khả năng của Khuynh Diễm, chắc chắn cô sẽ ném thẻ rất cao. Nhưng không ngờ cô lại ném vô cùng thấp, chỉ cần giơ tay lên liền sẽ lấy xuống được.
Miên Tửu không muốn làm Khuynh Diễm mất hứng, nên giữ im lặng cùng cô rời khỏi đền thờ.
Đi được một đoạn cách đền không xa, Khuynh Diễm đột nhiên dừng lại: “Anh chờ ở đây một chút, tôi đi có việc.”
“Em đi đâu? Tôi đi với em.” Miên Tửu không muốn buông tay cô.
Khuynh Diễm mỉm cười nhìn hắn: “Tôi đi vệ sinh, anh vô cùng luôn không?”
Miên Tửu: “...”
“Vậy em đi đi, tôi ở đây chờ em.”
“Đứng yên ở chỗ này, không được chạy lung tung.” Khuynh Diễm dặn dò một câu, rồi nhanh chóng rời đi.
Cô chỉ đi khoảng mười lăm phút liền quay lại, Miên Tửu nhìn hướng đi của cô thì hơi nghi hoặc, phương hướng đó không phải nhà vệ sinh, mà là đền thờ...
“Mua kẹo cho anh.” Khuynh Diễm đưa túi kẹo nhỏ tới.
Sự nghi hoặc dưới đáy lòng Miên Tửu liền biến mất, hắn vui vẻ nhận lấy kẹo từ cô.
“Cảm ơn Tiểu Hỉ.”
“Ừ, về nhà thôi.”
Khuynh Diễm nắm tay Miên Tửu, chậm rãi dẫn hắn rời đi, âm thanh náo nhiệt lùi dần về phía sau, chiếc bóng hai người hòa vào màn đêm tĩnh lặng.
Trên cây cổ thụ tại ngôi đền nhân duyên, có tấm thẻ gỗ treo ở vị trí cao nhất ngọn cây, hai mặt ghép lại thành bốn chữ “Miên Tửu - Tiểu Hỉ“.
Phần đế thẻ có một dấu vân tay nhỏ, bị in lên bởi ai đó vừa tới đây đọc trộm điều ước.
Những chữ viết điều ước trên dải lụa đỏ, từng nét đều được trau chuốt tỉ mỉ cẩn thận.
“Nguyện cùng em đi qua năm tháng vĩnh hằng, dù phồn hoa mỹ cảnh hay đêm đen cô tịch, em vẫn là tiểu hỉ* của tôi.”
*Chú thích: “Tiểu hỉ của tôi” có hai nghĩa, vừa là Tiểu Hỉ của tôi, và cũng là hạnh phúc nhỏ của tôi.
*
VỊ DIỆN 5 KẾT THÚC!
***
Và bây giờ, các tiểu khả ái hãy cài mũ bảo hiểm vào, chuẩn bị tâm lý, vị diện sau hơi lái xe chút...