Diêu Ý im lặng một lúc, chậm chạp buông tay, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo nhất cử nhất động của Khuynh Diễm.
Cô cảnh giác đứng dậy, nhanh chân kéo dài khoảng cách, tránh bị ai kia bám lấy lần nữa.
Tên này càng ngày càng ghê gớm!
Ăn vạ đến thành cục kẹo cao su luôn rồi!
Khuynh Diễm nhìn người an tĩnh ngồi trên sofa, đáy lòng đột nhiên có một ý nghĩ táo bạo.
Hiện tại cô vứt tên ăn vạ này ra đường thì có sao không nhỉ?
[Chết chùm cả đám đó kí chủ.] Nó thấy cô nên vứt cái đầu bệnh hoạn của cô đi thì đúng hơn!
Thứ gì đây?
Không phải khi nãy bị ta che đậy rồi sao?
[Trong trường hợp khẩn cấp, Hệ Thống có thể cưỡng chế che đậy để online nha kí chủ.] Do cô kích thích đại nhân vật sinh oán khí, nên nó mới phải chạy lên đấy!
Khuynh Diễm híp mắt.
Còn có cả cưỡng chế che đậy?
Vậy lệnh che đậy kia khác gì trưng cho có lệ?!
Quả nhiên là tổ chức của một đám chó lừa đảo!
Hệ Thống: [!!!]
Ai là chó? Nó đã nói nó không thích chó! Kí chủ bị cuồng chó đúng không?!
Khuynh Diễm chọc tức Hệ Thống một hồi, đầu óc dần tỉnh táo, tạm gác lại khao khát muốn vứt Diêu Ý ra đường.
Cô đi vào phòng, mang hộp y tế ra, bắt đầu băng bó.
Suốt cả quá trình, Diêu Ý đều mơ mơ hồ hồ, đáy lòng yên lặng dâng lên xao động, cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc, giống như... cô ở cùng hắn, vốn dĩ là như vậy.
Ngón tay mang theo nhiệt độ ấm áp chạm vào cánh môi lạnh băng, Diêu Ý hơi giật mình, lùi lại né tránh.
Khuynh Diễm giơ tay giữ chặt gáy hắn, không cho phép tránh đi, nhạt giọng nhắc nhở: “Chịu đựng chút.”
Diêu Ý nín thở, không dám nhúc nhích, trái tim trong lồng ngực bất giác đập loạn nhịp, nhưng kì lạ là hắn lại không thấy chán ghét sự đụng chạm này.
Khuynh Diễm lấy tốc độ sét đánh sấm chớp bôi thuốc lên toàn bộ vết thương trên người Diêu Ý, tránh hắn lại mượn cớ ăn vạ.
Xong việc, cô thu dọn hộp thuốc, đứng dậy đi một đoạn, chợt cô dừng lại, quay đầu nhìn người phía sau.
“Ngồi yên đó.” Khuynh Diễm tươi cười dặn dò, nhưng giọng nói lười nhác không hề che đậy ý tứ cảnh cáo.
Diêu Ý ngoan ngoãn gật đầu, nhu thuận ngồi trên sofa, trông giống một con mèo nhỏ vâng lời. Dáng vẻ đó cứ như người vừa nãy náo đến muốn lật trời, không phải là hắn.
Tiểu nhân dưới đáy lòng Khuynh Diễm trợn trắng mắt.
Này mẹ nó ngoan cho ai xem! Ta nhìn thấu mi từ lâu rồi đấy! Đồ tâm cơ!!
Thiếu niên ngẩn ngơ nhìn người bên kia đang quét dọn đống mảnh vỡ trên mặt đất.
Phông nền xung quanh Khuynh Diễm đều như đang bốc lên mấy chữ “mất kiên nhẫn” “mất kiên nhẫn” “mất kiên nhẫn“.
Nhưng hành động của cô lại cực kì cẩn thận, kiểm tra kỹ lưỡng từng ngóc ngách.
Diêu Ý kín đáo đưa tay sờ lên môi mình, thuốc lành lạnh, nhưng không hiểu sao mặt hắn lại có chút nóng.
Khuynh Diễm vất vả dọn dẹp, mệt đến hao gầy.
Cô nhìn chiếc tủ kính chỉ còn khung sườn, đến một mảnh kính cũng không sót lại, xem ra ngày mai phải mua tủ mới, tuyệt đối không dùng loại bằng kính!
Nuôi tên ăn vạ này không chỉ tốn cơm, còn tốn biết bao nhiêu là tiền!
Phiền phức!
Sau khi chắc chắn không còn một hung khí gây án nào, Khuynh Diễm đi đến sofa, bế Diêu Ý về phòng.
Cô cũng không rảnh rỗi đi làm kiệu phu cho hắn, nhưng tên này làm loạn đến mức lòng bàn chân đều đầy vết thương.
Lúc vừa nhìn đến cô liền phát hoảng, hoảng cho những ngày tháng tiếp theo của mình!
Diêu Ý rất nhẹ, nhẹ đến mức Khuynh Diễm cảm thấy như mình đang cầm một nhúm bông.
“Diêu Ý, cậu thật sự mười lăm tuổi sao?”
“Dạ, em mười lăm.” Thiếu niên tựa vào lòng Khuynh Diễm, giọng mềm mềm.
“Ừ.” Mi ốm yếu thế này, bảo ta làm sao đánh mi? Nhỡ đập một phát gãy xương, chẳng phải người bị ăn vạ lại là ta sao?
Diêu Ý ôm lấy cổ cô, đầu dụi dụi: “Em thích chị.”
Khuynh Diễm không trả lời.
Cô cúi người đặt hắn lên giường: “Ngủ đi.”
“Chị không ngủ cùng em sao?”
“Cậu tự ngủ.” Mi ăn vạ còn chưa đủ chắc?
“Dạ.” Diêu Ý ngoan ngoãn nằm xuống.
Khuynh Diễm bước ra ngoài, đóng cửa lại, thở hắt ra một hơi.
Không biết học ai cái thói ôm chặt không buông, sau này không thể tiếp tục bế hắn!
Phải nghĩ cách!
Diêu Ý nhìn về phía cửa phòng, ánh mắt hiện lên mấy phần mê man.
Cô không thích hắn? Thật sự không thích sao? Thật sự không muốn lấy đi điều gì từ hắn sao?
—
Diêu Ý tỉnh dậy, phát hiện trong phòng xuất hiện thêm một vật thể lạ, lập tức có chút nói không nên lời.
Giờ thì hắn gần như có thể khẳng định, Khuynh Diễm hoàn toàn không có loại suy nghĩ xấu xa kia với hắn.
Chân hắn bị thương, đi đứng khó khăn, đây không phải là cơ hội tốt để cô ôm hắn sao?
Vậy mà cô lại quăng cho hắn một chiếc xe lăn, là có ý gì? Hắn còn chưa có tàn phế đâu đấy!
Diêu Ý ngẩng đầu, trên bức tường đối diện dán tờ giấy, mấy chữ to đùng đập vào mắt.
– – Thời hạn một tuần, chân không lành tôi phế giúp cậu.
Diêu Ý ngẩn ra, lời này có chút áp lực, nếu chân hắn không kịp lành thì sao?
Trong đầu chợt hiện ra gương mặt Khuynh Diễm cười tươi rói, bước đến vỗ vào chân hắn, nói “Tôi phế giúp cậu“.
Diêu Ý rùng mình, cô nhất định dám làm! Không hiểu sao hắn lại có niềm tin mãnh liệt như vậy.
Diêu Ý hít sâu vài hơi.
Vậy là hắn phải từ bỏ ý định náo thêm một trận rồi...