Khuynh Diễm chống ngón tay lên cằm, cười đến chân thành, hỏi: “Xấu hổ? Tại sao? Vì tôi đẹp đến không ai sánh nổi à?”
Nếu vì đẹp mà xấu hổ, chắc là cả đời ta phải sống trong tủi nhục rồi.
Bởi, ai nói đẹp là sướng đâu.
Ta cũng khổ lắm đó.
Hệ Thống: [...] Kí chủ không thể sống thành thật chút sao?
Cô diễn kịch cho ai xem? Nó không cần đâu, làm ơn tha cho nó đi!
Cô gái váy xanh há miệng mấy lần, nhưng không tìm được lời nào để tranh cãi.
Nếu nói Khuynh Diễm không đẹp thì không đúng, mà nói cô không biết xấu hổ cũng không xong.
Cô ta tức giận, hất mặt gây sự: “Cô dám ăn nói như vậy với tôi, cô biết tôi là ai không?”
So về thế lực, tuy cha cô ta không phải nhân vật lớn tạo ra phong vân trong giới, nhưng cũng là bá chủ một phương.
Phép vua thua lệ làng, để kiếm lợi ở địa bàn béo bở ông quản lý, mọi người đều phải nể ông mấy phần.
Cô ta không tin mình không thắng nổi đứa con gái này!
“Vậy cô biết tôi là ai không?” Khuynh Diễm ngẩng cao khuôn mặt nhỏ, hỏi lại.
Cô gái váy xanh hơi chần chờ: “Cô là ai?” Chẳng lẽ còn lợi hại hơn cha cô ta sao?
Khuynh Diễm nhoẻn miệng cười, thân thiện đáp: “Tôi là ai thì mắc mớ gì tới cô!”
Cô gái váy xanh nghẹn cứng. Có ai đời lại ăn nói như vậy không? Khơi người ta hỏi cho đã, rồi vặn họng người ta, đúng là quá đáng!
Cô gái váy xanh tức giận càng thêm tức giận, trừng mắt cảnh cáo: “Đây là cô chủ động gây sự, cô nhớ kỹ cho tôi!”
Khuynh Diễm nghiêm túc lại thành thật: “Không nhớ!”
Cô gái váy xanh tức đến một hơi thở không lên.
Mình dồn hết toàn lực uy hiếp, người kia lại hời hợt đùa giỡn không để mình vào mắt. Từ đầu đến cuối, người tức giận chỉ có một mình cô ta, đây chính là sỉ nhục!
Khuynh Diễm cực kì khó xử, cô có khinh thường gì ai, chỉ đang nói sự thật thôi mà.
Quốc gia chính sự trăm công nghìn việc, ai nhớ nổi mấy con ruồi bọ đến tên cũng chẳng có.
Muốn bám vào bổn nữ hoàng? Không có cửa đâu!
Hệ Thống: [...] Còn nói không khinh thường? Thái độ này của kí chủ là xem trọng à?
Khoan đã!
Cô làm nữ hoàng từ khi nào? Kí chủ lại thêm vai diễn gì nữa vậy?
“Tiểu Diễm không có ác ý, tất cả chỉ là hiểu lầm, Hạ tiểu thư đừng tức giận.” Lạc Kỳ thấy không khí dần trở nên căng thẳng, vội đứng ra giảng hòa.
“A Kỳ, sao anh lại mời loại người này đến đây? Cô ta ăn nói ngang ngược như vậy, nhất định phải xin lỗi!” Cô gái váy xanh không muốn bỏ qua.
“Chuyện này...” Lạc Kỳ khó xử nhìn Khuynh Diễm.
Hắn cũng không muốn để cô chịu thiệt thòi, nhưng Hạ gia không phân lý lẽ, tốt nhất không nên trêu vào, hắn lo cô sẽ gặp rắc rối.
Lạc Kỳ còn đang chưa biết làm sao, thì đã nghe người đối diện lên tiếng.
“Tôi cứ ngang ngược đấy, cô làm gì được tôi?” Khuynh Diễm nhạt giọng cười.
Ta không làm sai, tại sao phải xin lỗi?
Nếu ta thật sự sai, ta sẽ... đó là không thể nào! Tiểu nha đầu thiện lương hiền lành tốt bụng, chỉ có đúng không có sai!
“Tiểu Diễm, Hạ gia ngang ngược, em không nên kết thù.” Lạc Kỳ nhỏ giọng nói riêng với Khuynh Diễm.
“Nếu anh sợ thì cách xa tôi một chút, sẽ không liên lụy đến anh.” Ngang ngược thì thế nào, có thể ngang hơn ta sao?
“Ý anh không phải là vậy, anh chỉ là lo lắng cho em, nhẫn nhịn một chút, mọi chuyện đều tốt đẹp.” Lạc Kỳ tiếp tục khuyên nhủ.
Khuynh Diễm nhướng mày. Nhẫn nhịn?
Cô sắp quên mất trên đời còn có hai chữ này, nhưng căn bản là cũng không cần nhớ. Người như cô, giống kiểu sẽ nhẫn nhịn sao?
Cách giải quyết của Lạc Kỳ mang ý tốt, con người luôn hướng đến dĩ hòa vi quý, giữ gìn các mối quan hệ.
Nhưng đó là con người nói chung, không bao gồm Khuynh Diễm.
Cách sống của cô, đời mà không náo, thì phải khuấy cho nó náo lên, có ầm ĩ mới có đánh nhau.
Sống mà không đánh, đời thành vô nghĩa.
Hệ Thống: [...] Từ khi nào đánh nhau cũng được xem là ý nghĩa vậy? Tư tưởng người có bệnh, không thể nào hiểu thấu!
“Tiểu Diễm...” Lạc Kỳ còn muốn khuyên gì đó, nhưng chưa nói hết lời thì đã nghe bên kia vang lên tiếng ồn ào.
Người đàn ông khoảng hơn năm mươi, dáng người mập lùn, đầu bóng loáng, lắc lắc bụng bia đi tới.
Cô gái váy xanh nhìn qua, hai mắt lập tức sáng rỡ.
Cô ta nhanh chóng chạy đến, nắm lấy cánh tay ông chú bụng bia, nũng nịu ủy khuất: “Con gái ở đây bị ức hiếp, vậy mà bây giờ cha mới đến.”
Ông chú nghe xong, híp mắt tức giận: “Kẻ nào? Kẻ nào ăn gan hùm dám ức hiếp tiểu bảo bối của Hạ lão đại ta!”
“Chính là con nhỏ ngang ngược đó!” Cô gái váy xanh chỉ Khuynh Diễm, ánh mắt khiêu khích, đáy lòng hả hê.
Cha cô ta đến rồi, còn sợ không trị được đứa con gái kiêu ngạo kia sao?
Cô ta sẽ ép Khuynh Diễm xin lỗi, sau đó hạ nhục cô trước mặt mọi người, xem cô còn mặt mũi lăn lộn trong vòng thượng lưu này không!
Hạ lão đại nhìn theo hướng con gái vừa chỉ, nhấc chân bước đến trước mặt Khuynh Diễm.
Lạc Kỳ muốn tiến lên đỡ lời, nhưng còn chưa kịp nói câu nào thì đã bị cảnh tượng trước mặt làm cho đóng đinh tại chỗ.
Hạ lão đại vuốt vuốt cái đầu hói, thân thiện hề hề chào hỏi: “Niên tiểu thư, thì ra cô cũng ở đây. Vô tình gặp gỡ, chúng ta thật có duyên nha.”
Khuynh Diễm: “...” Lão già này đang làm gì thế?
Không phải đến tính sổ sao?
Ta không ngại đâu, nhào vô đánh một trận đi! Thật đấy!!
“Cha! Con nhỏ không biết xấu hổ này là kẻ đã ức hiếp con!” Cô gái váy xanh kéo tay Hạ lão đại. Lời cô ta nói khi nãy không rõ ràng, nên ông nhầm lẫn sao?
“Vô lễ! Ai cho con nói Niên tiểu thư như vậy? Mau xin lỗi tiểu thư!” Hạ lão đại lớn tiếng răn dạy.
“Cha...” Cô gái váy xanh sững sờ không thể tin. Cô ta vừa bị cha mình quát sao?
Người cha luôn hết lòng yêu thương cưng chiều cô ta, tại sao lại cư xử thế này?