Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 70: Chương 70: Người Tốt Việc Tốt (1)




[Đám người này thật quá ghê tởm luôn đó kí chủ!] Hệ Thống phẫn nộ lên án.

“Cũng tạm.” Khuynh Diễm thờ ơ đáp một tiếng, tiếp tục tựa lưng quan sát.

[Kí chủ hãy mau xông lên! Trừ gian diệt ác, trả lại công bằng cho xã hội! Chúng ta là một đội chính nghĩa, đầy khả ái và ngây ngất lòng người!]

Đáy lòng Khuynh Diễm co rút mấy cái.

Thứ thần kinh!

Hệ Thống: [...] Đa tạ quá khen.

Nó thần kinh là từ cô mà ra đó!!

Đứa trẻ đứng bên lan can không nhúc nhích, hàm răng cắn chặt, đáy mắt lóe lên hắc ám, như ấu thú đang yếu ớt phản kháng.

Gã Hoa Hòe nhìn thấy, lập tức nổi lên khát vọng chinh phục, đứng dậy tự mình bước qua.

Đứa trẻ muốn lùi lại, nhưng lưng đã dựa sát lan can, hoàn toàn không còn đường lui.

Hoa Hòe nhét chai rượu vang vào tay đứa trẻ, đáy mắt gã đầy ý không tốt: “Rót rượu cho tôi!”

Gã giơ cao cái ly, chờ đợi.

Nhưng đứa trẻ vẫn không có động tĩnh, tay siết chặt chai rượu, trừng mắt nhìn gã.

Hoe Hòe lập tức không vui, đại thiếu gia như gã chưa từng nhẫn nhịn ai thế này.

“Ai nha! Diệp thiếu lần này gặp tiểu mỹ nam khó chiều rồi nha!”

“Ha ha, xem ra phải tốn không ít sức dạy dỗ đây!”

“Diệp thiếu hưởng thụ xong đừng quên anh em bọn tôi nhé!”

“Yên tâm, đại thiếu gia chơi xong thì ai cũng có phần.” Hoa Hòe hào phóng đáp lại đồng bọn.

Trong mắt gã, mấy đứa trẻ này chẳng qua chỉ là một món hàng, bất quá gã bỏ tiền, thì lần đầu tiên phải thuộc về gã.

Hoa Hòe nhìn chằm chằm đứa trẻ bằng ánh mắt đói khát, vươn tay đến bóp chặt cằm cưỡng ép đứa trẻ ngước mặt lên nhìn gã.

“Không muốn rót rượu là muốn trực tiếp cùng anh vui vẻ sao? Không ngờ nhóc con của bọn anh lại nôn nóng như vậy nha!”

Dứt lời, gã cúi đầu xuống, hướng đến môi người trước mặt.

Choang!

Mảnh vỡ văng tứ tung...

Mặt đất lấm tấm vết máu..

Gió biển phảng phất mùi tanh tưởi...

Hoa Hòe ôm đầu, máu phún ra qua kẽ tay.

“Diệp thiếu!”

“Chảy máu rồi, mau tìm hộp y tế!”

“Có cần quay thuyền về bờ không? Cậu có sao không Diệp thiếu?”

Đám đồng bọn lo lắng chạy đến, vội vàng đỡ Hoa Hòe dậy.

Tay gã vẫn ôm chặt vết thương trên đầu, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, trừng mắt nhìn thủ phạm.

Thằng nhóc chết tiệt này lại dám đánh gã!

Diêu Ý sắc mặt nhợt nhạt, tay siết chặt chai rượu đã vỡ, như đang bấu víu vào tia hy vọng duy nhất còn sót lại.

Hoa Hòe bước đến, giật chai rượu ra khỏi tay Diêu Ý, kéo hắn qua quăng mạnh lên sofa.

“Mày muốn chơi thì tao chơi với mày! Máu này cũng không thể một mình bố mày đổ!”

“Tránh ra!” Diêu Ý gằn từng chữ, đáy mắt lóe lên âm trầm.

“Để xem lát nữa mày có không ngừng cầu xin tao tiếp tục không?” Hoa Hòe mò trong túi, móc ra một lọ thuốc, bóp chặt cằm Diêu Ý ép hắn uống vào.

“Trò chơi kích thích thế này, cục cảnh sát có biết không nhỉ?”

Mọi người dừng lại động tác, đồng loạt nhìn về phía phát ra âm thanh.

Thiếu nữ tựa lưng bên lan can thuyền, khóe môi nhàn nhạt mỉm cười. Nhưng nửa trên gương mặt ẩn trong bóng tối, khiến họ không thể nhìn thấy ánh mắt cô.

Đám đại thiếu gia rùng mình, cảm giác như đang bị ác quỷ rình rập.

“Cô là ai? Sao lại ở trên thuyền này?” Hoe Hòe cảnh giác hỏi.

Khuynh Diễm hơi dừng lại.

Ta là ai?

Ta có biết gì đâu.

Còn chưa kịp xem ký ức nguyên chủ.

Khuynh Diễm hắng giọng, mở ra hình thức nói bừa: “Bổn tọa là phù thủy đại dương, vừa lên từ dưới đáy biển.”

Người trên boong tàu trợn mắt. Cô ta đang nói cái gì thế? Đầu óc không bình thường sao?

“Em gái, người nhà em không dạy đừng tùy tiện xen vào chuyện của người khác à?” Hoa Hòe cười lạnh uy hiếp.

“Là Đại tỷ... khụ, không phải, là phù thủy đại dương, có trách nhiệm trừ gian diệt ác.”

Khuynh Diễm chậm rãi cong khoé môi, vẽ ra một nụ cười kiêu ngạo.

“Để cả thiên hạ này, chỉ ta tàn nhẫn nhất, một mình một cõi, nắm quyền sinh sát.”

Hoa Hòe: “...” Bệnh nhân tâm thần trốn viện lên thuyền hắn?

Hệ Thống: [...] Kí chủ đúng thật là cái quỷ gì cũng dám nói!

“Em gái muốn giả điên sao? Hôm nay bọn anh sẽ dạy dỗ cho em biết, muốn sống tốt thì phải khép nép e dè.” Hoa Hòe cười to tỏ vẻ nguy hiểm.

“Dạy dỗ?” Khuynh Diễm cười nhạt: “Những người muốn dạy dỗ tôi, cỏ trên mộ đều đã phủ xanh Trái Đất rồi.”

Thiếu nữ đứng giữa nơi ánh sáng và bóng tối giao nhau, miệng mỉm cười rực rỡ, nhưng con ngươi lại tĩnh lặng như vật chết, không một tia cảm xúc.

Hoa Hòe đối đầu với tầm mắt Khuynh Diễm, đáy lòng vô thức dâng lên sợ hãi, nhưng gã nhanh chóng đè ép cảm giác dị thường xuống.

Có gì phải sợ? Một đứa con gái thì còn có thể làm được gì?

“Lên! Dạy dỗ cho tốt, để em gái biết thế nào là kính trên nhường dưới!”

“Em gái đừng chạy nha! Bọn anh đến đây!”

Mấy gã đàn ông đồng loạt vây quanh Khuynh Diễm, ánh mắt tràn ngập đói khát, giơ tay muốn chạm vào người cô.

Năm phút sau.

Khuynh Diễm ngồi trên sofa, ngón tay xoay xoay dĩa trái cây, nhàn nhạt cười: “Thế nào? Dạy dỗ được gì rồi?”

Đám người nằm trên mặt đất run lẩy bẩy, không dám đáp lời.

Một đám phú nhị đại ăn chơi trác táng, ngoài khả năng ức hiếp mấy đứa trẻ yếu ớt, còn có thể làm được tích sự gì?

Chỉ là một lũ phế vật!

Khuynh Diễm giơ chân đá Hoa Hòe mấy cái, càng nhìn càng thấy gã không vừa mắt, mở miệng mắng.

“Quá xấu!” Bực cả mình!

[Kí chủ, cô đừng nói cô đánh người chỉ vì bọn họ xấu nhé!]

“Chứ mi nghĩ là gì?”

Hệ Thống: [...] Nó còn tưởng lương tâm cô đột nhiên trỗi dậy cơ đấy!

Kí chủ thế này chủ nhân bảo nó làm sao cảm hóa cô?!

***

Vì hôm trước có mấy bạn hỏi, nên ta có vài lời muốn nói.

Truyện này là truyện “có couple”, đại nhân vật từ đầu đến cuối đều là một người. Nếu nàng nào nhảy hố vì nghĩ truyện “no couple”, xin lỗi đã khiến nàng thất vọng oa oa.

Khuynh Diễm thần kinh thô, không hiểu phong tình, sủng thì vẫn sủng đó, nhưng muốn nghe tỷ tỷ nói thích... tiểu cưa cưa còn phải cố gắng nhiều nha.

Lời cuối, tuần này ta thi, sẽ cố giữ lịch đăng đều đặn mỗi ngày một chương, nhưng ta ôn bài nên đăng hơi trễ, các nàng thông cảm nha~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.