Thiếu nữ từ trên cây nhảy xuống, tia nắng xuyên qua kẽ lá lấm tấm chiếu lên người cô, điểm xuyết những đốm vàng nhạt xinh đẹp.
Cô khẽ hất tóc, tư thế cong chân đạp đất cực kỳ uy phong, mang theo mấy phần đẹp trai soái khí.
Chỉ cần có cơ hội, nhất định phải làm màu!
Khuynh Diễm đứng thẳng người dậy, mỉm cười đưa quả bóng trong tay cho đám nhóc bên dưới.
“Cảm ơn chị!”
“Chị thật lợi hại!”
“Sao chị có thể vọt một cái liền phóng lên, mà cành cây đó...” Đứa bé giơ tay diễn tả: “Cao ơi là cao như vậy nè!”
Đứa bé khác làm ra tư thế nhảy nhảy: “Cong chân lại, chớp mắt bụp bụp, chị đã ở trên cây rồi.”
“Chị làm thế nào vậy? Chị dạy tụi em đi!”
“Em muốn học, em muốn học, em cũng muốn học!”
Khuynh Diễm nội tâm co rút mấy cái, trên mặt vẫn giữ vững nụ cười, đảo mắt lập tức nói bừa: “Không cần học, uống sữa vào liền bay được.”
Bọn trẻ hơi hoang man: “... Ngày nào em cũng uống sữa mà.”
Khuynh Diễm: “...” Trẻ con bây giờ đều uống sữa sao?
Con nít con noi uống sữa làm gì!
Bình tĩnh, đổi một lý do khác, ta cân được!
“Các cậu còn nhỏ nên sữa không phát huy tác dụng, phải kiên nhẫn uống, mười năm sau tự khắc biết bay.”
Hệ Thống: [...] Nhân viên đa cấp công ty sữa còn không dám nói bậy như cô.
Khuynh Diễm lừa gạt trẻ con đến cực kỳ vui vẻ, phủi tay quay lưng rời đi.
Hệ Thống mỗi ngày đều bắt cô làm việc tốt, rõ ràng là muốn dồn cô vào con đường tối tăm không ánh sáng.
Nó độc ác như vậy, nếu cô không làm ít chuyện xấu thì làm sao tâm lý có thể cân bằng?
Tiểu nha đầu thiện lương, chính là bị chèn ép như thế đó.
[...] Nó độc ác chỗ nào? Kí chủ không thấy những thứ cô đang nói rất đảo ngược thị phi sao?
Hệ Thống đang lầm bầm không phục thì đột nhiên hét lớn: [Kí chủ!!!]
Khuynh Diễm giật mình suýt ngã rớt hình tượng.
Trời yên biển lặng quỷ chọc tiết mi à?
Hét lớn làm gì? Đồ thần kinh!
[Kí chủ, cô mau di chuyển đến đường Thanh Vận! Lập tức lập tức nhanh chân lên đi kí chủ!] Hệ Thống lượt bỏ lời mắng của Khuynh Diễm, không ngừng nhảy dựng hét lên.
Đi làm gì? Đại nhân vật nhà mi sắp chết à?
Ta rảnh rỗi hay sao mà...
“Đại tỷ, nguy rồi! Bảo bối nhỏ của tỷ bị người ta bắt cóc rồi!” Đường Bưu thở hồng hộc xông đến.
Khuynh Diễm: “...”
“Người theo bảo vệ đều bị đánh đến không rõ sống chết...” Đường Bưu lo lắng nhanh chóng nói lại tình hình.
Chiều nay Diêu Ý đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn. Gần đây hắn rất ngoan, nên Khuynh Diễm không cấm túc hắn nữa.
Diêu Ý có thể ra ngoài, chỉ cần để người của cô theo là được.
Người đi theo hắn rất nhiều, còn là loại có năng lực chiến đấu trâu bò, thế mà hôm nay vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Khuynh Diễm nghe sơ qua, bình tĩnh “ồ” một tiếng, cũng không biểu hiện cảm xúc kích động hay hoảng hốt.
Đường Bưu thấy cô thản nhiên như vậy, chần chờ hỏi: “Đại tỷ, tỷ không lo lắng sao?”
Khuynh Diễm: “Cùng lắm thì mất tay mất chân thôi, không chết được.”
Đường Bưu: “...”
Hệ Thống: [...] Kí chủ có còn là con người không hả!!
Hệ Thống hít sâu một hơi, nhắc nhở: [Đại nhân vật mất tay, người đút hắn ăn là kí chủ, đại nhân vật mất chân, người bồng bế hắn là kí chủ. Cô thật sự không lo lắng sao?]
Khuynh Diễm khựng lại.
Bây giờ ta thấy lo rồi.
Ting ting ting!
Tiếng tin nhắn điện thoại vang lên.
[Tầng thượng tòa nhà bỏ hoang, số 561 đường Thanh Vận.]
Khuynh Diễm đọc qua, ngoài địa chỉ thì không còn nội dung nào khác, mà đường Thanh Vận...
Tin nhắn từ người lạ cho số nhà rõ ràng, còn Hệ Thống chỉ cho cô mỗi cái tên đường.
Nó đúng là quá nát!
Hệ Thống phẫn nộ: [!!!] Cô nói ai nát?
Cô mới nát!
Cả nhà cô đều nát!!
Khuynh Diễm giật chìa khóa xe trên tay Đường Bưu, tự mình chạy tới địa chỉ trong tin nhắn.
Đường Bưu: “...” Đại tỷ biết lái xe sao? Từ khi nào...
Không đúng! Cái này không phải trọng tâm!
Đại tỷ đi cứu người mà không dẫn theo bọn hắn! Như vậy sao được!
Lỡ cô có chuyện gì thì lấy ai chống đỡ Bách Chiến Bách Thắng, bọn hắn sẽ bị kẻ thù cô đồ sát đó!!
––
Tầng thượng.
“Mày nói xem, Đình ca bắt thằng nhóc này để làm gì?” Gã đầu trọc tò mò hỏi người ngồi bên cạnh.
“Nghe nói là muốn chơi một trò chơi.” Tên mặc áo thun hình đầu lâu cũng khá mơ hồ.
“Chơi cái gì?” Đầu Trọc liếc mắt nhìn Diêu Ý: “Thằng nhóc này thật đẹp.”
Thiếu niên ngồi trên mặt đất, hai tay bị dây thừng trói chặt, vừa cảm giác có người nhìn mình, hắn lập tức ngẩng đầu, hung ác mãnh liệt bắn ra từ đáy mắt.
Bất kì ai đối diện với ánh mắt hắn đều vô thức sợ hãi, một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân vọt thẳng lên đỉnh đầu, khiến họ rùng mình giữ khoảng cách.
“Đẹp thì đẹp, có điều...” Đầu Lâu hơi xoa cánh tay, e ngại nói: “Đừng đến gần hắn thì hơn.”
Đầu Trọc ban đầu cũng bị dọa, nhưng qua một lúc lại cảm thấy hứng thú. Hung hăng tới đâu thì cũng bị trói lại rồi, còn có thể làm ra trò gì?
Ngược lại... tinh thần phản kháng mạnh mẽ thế này, thật sự rất thú vị!
Đầu Trọc càng nhìn Diêu Ý càng thấy hắn quá đẹp, đáy lòng không khỏi cồn cào nhộn nhạo: “Mày xem, thằng nhóc này đẹp như vậy, tao với mày không làm gì thì thật lãng phí.”
“Đình ca đã căn dặn chúng ta trông chừng hắn...” Đầu Lâu lo lắng nhắc nhở.
“Đình ca muốn chúng ta trông chừng, nhưng không dặn không được động đến hắn.” Đầu Trọc vặn lại thuyết phục.
“Tao...” Đầu Lâu nhìn đến ánh mắt Diêu Ý, lập tức rụt cổ: “Thằng nhóc này quá âm u, tao cứ có cảm giác không tốt, mày đừng động vào.”
Đầu Trọc trợn mắt mắng: “Thằng nhát cáy! Gan mày bị chó gặm hết rồi à?”
“Mày muốn làm gì thì làm, đừng lôi kéo tao! Xảy ra chuyện thì mày tự mà gánh vác!” Đầu Lâu hừ giọng tức giận.
“Trời sập xuống ông đây còn gánh nổi!” Đầu Trọc khinh thường nhổ một tiếng: “Mày nhớ kỹ lời mày nói, lát nữa đừng có nhìn phát thèm rồi mò qua xin ông!”
Dứt lời, gã ngoác miệng cười, khuôn mặt vặn vẹo biến chất tiến lên phía trước.
Diêu Ý cảnh giác ngẩng đầu, hắc ám trỗi dậy sâu trong đáy mắt, từng sợi oán khí từ thân thể hắn đang điên cuồng tỏa ra xung quanh.
Gã Đầu Trọc đến càng gần thì oán khí càng thêm dữ dội, cuồn cuộn tuôn trào như muốn nuốt chửng tất cả.
Đám người không thể nhìn thấy oán khí, nhưng bọn họ cảm nhận được một loại áp lực cực kỳ nặng nề đang không ngừng đè xuống.
Đầu Trọc nghe trái tim trong lồng ngực nảy lên dồn dập, hơi thở như bị bóp nghẹt... Nhưng gã nhanh chóng gạt đi cảm giác kì quái, có lẽ đây là phản ứng cơ thể lúc hưng phấn.
Gã vươn tay siết cằm Diêu Ý, ánh mắt đầy thèm khát hèn hạ: “Tao khuyên mày nên ngoan ngoãn thuận theo, cứng đầu ngang ngạnh sẽ rất đau đớn!”
Diêu Ý phẫn nộ hất mặt muốn tránh khỏi bàn tay bẩn thỉu của gã.
Nhìn thiếu niên tức giận nhưng không đủ sức phản kháng, Đầu Trọc ngoác miệng hả hê, lòng lâng lâng thấy mình rất lợi hại.
“Mày nghĩ mày có thể thoát khỏi tao sao? Sẽ không ai đến cứu mày đâu! Rồi mày phải khuất phục trước tao!” Đầu Trọc đắc ý cười lớn, ghê tởm cúi xuống muốn hôn lên mặt Diêu Ý.
Hố đen sâu hoắm đột ngột hiện ra giữa bầu trời, không gian như bị bàn tay vô hình bóp méo đến vặn vẹo.
Trong màn đêm vang lên tiếng gào thét dữ tợn, tiếng cười khúc khích, tiếng khóc trẻ con, tiếng ác quỷ đòi mạng, hỗn hợp âm thanh cổ quái đồng loạt ập đến.
Bóng tối như cái chảo lớn đen ngòm đổ xuống, không thể quan sát rõ tình cảnh xung quanh, chỉ nghe văng vẳng bên tai tiếng gào khóc dữ tợn, càng ngày càng dồn dập đến gần.
Đám người sợ hãi cầm chặt súng, Đầu Lâu nhìn sang, chợt hắn trợn to mắt, hướng trong góc quát lớn.
“Mau tránh xa thằng nhóc đó!”
“Đầu Trọc, mày nghe tao nói không? Mày lập tức lùi lại!”
“Mẹ nó! Cút ra đi thằng chó!”
Những người còn lại đầu tiên là ngẩn ra, sau đó bắt đầu khản giọng mắng chửi.
Mà lúc này gã Đầu Trọc cũng sợ đến mức ngã ngồi trên mặt đất.
Thiếu niên ngẩng đầu, đồng tử đen láy âm u, sâu thẳm phản chiếu hình ảnh cái chết vô cùng chân thực, cứ như hắn chớp mắt thêm lần nữa, vạn vật sẽ lập tức bị nuốt chửng.
Két ——
Két ——
Âm thanh sắt thép ma sát trên xi măng, kéo ra tiếng ken két bén nhọn chọc thẳng vào màng nhĩ, dây thần kinh bị ép đến căng chặt.
Đám người đồng loạt run lên, quay đầu nhìn phía lối đi bộ của sân thượng.
Rầm!
Cánh cửa đập mạnh xuống đất, lớp bụi tản ra, phía sau lung lay xuất hiện một bóng người.