Khuynh Diễm đón Diêu Ý tan làm về, mệt mỏi trèo lên giường lăn qua lăn lại.
Tên ăn vạ này càng lớn càng biết phá rối!
Ở yên trong căn hộ không tốt sao? Lại đòi sống đòi chết muốn đi làm!
Kiếm tiền nuôi cô, cô cần chắc? Nhà hàng hắn đang đứng tên còn không phải mở bằng tiền của cô à?
Vậy thì nuôi chỗ nào? Rõ ràng là đang phá tiền của cô! Đau lòng quá.
[Kí chủ, tiền cô cho đại nhân vật vay, người ta đã trả đủ cho cô từ mấy năm trước rồi.] Hệ Thống lạnh lùng nhắc lại sự thật.
Khuynh Diễm lập tức dừng lại, suy nghĩ.
Hình như đã trả thật...
Chuyện này không trách cô được, lúc cho mượn tiền thì dễ nhớ, chứ lúc được trả tiền thì rất hay quên.
[...] Trí nhớ khôn như cô, sao không lên trời luôn đi!
[Chưa hết, mỗi tháng đại nhân vật đều đưa tất cả tiền hắn kiếm được cho kí chủ. Sao lúc lấy tiền không thấy cô chê đi?]
Tiền đưa đến tay, có đứa ngốc mới không lấy.
Hệ Thống à, mi là đứa ngốc rồi!
[...] Kí chủ có biết xấu hổ không? Rõ ràng là cô vô sỉ, cuối cùng quay ngược lại mắng nó?
“Ra ngoài!” Khuynh Diễm đột nhiên hung dữ nạt một tiếng, làm Hệ Thống đang nói lén giật mình offline.
Nhưng người ở phía cửa chẳng những không đi ra, mà ngược lại còn trèo lên giường chen chen lấn lấn.
Khuynh Diễm đau đầu muốn dùng bạo lực.
Cô hoàn toàn không hiểu nổi, Diêu Ý gần đây mắc thứ bệnh gì, tối nào cũng mò qua phòng cô.
Có lần nửa đêm hắn chui vào lúc cô đang ngủ, bị cô lỡ tay đánh cho bầm mắt mà vẫn không chừa.
Đổi khóa phòng cũng vô dụng, Khuynh Diễm vốn không quá đề phòng Diêu Ý, nên hắn luôn có cách lén lút lấy được chìa khoá từ cô.
Mỗi đêm đều tốn thời gian đánh đuổi, tổn hại giấc ngủ, hại cô mệt đến hao gầy.
“Chị...” Diêu Ý dụi dụi đầu vào cổ Khuynh Diễm, thấp giọng nài nỉ: “Chị cho em ngủ cùng đi mà.”
“Cậu thèm đòn đúng không?”
“Không có.” Diêu Ý lắc đầu: “Em muốn ngủ.”
“Vậy cút về phòng mà ngủ.” Mẹ nó nặng quá!
Hắn không biết giờ hắn cao hơn ta sao?
Đè như vậy là muốn hại chết ta để chiếm đoạt tiền của ta đúng không?
Lòng dạ nham hiểm độc ác!
Khuynh Diễm giơ tay xách Diêu Ý ra, hắn lập tức sống chết bám lấy cô, tay choàng qua, chân cũng gác qua, dùng tư thế bạch tuộc quấn người.
Khuynh Diễm: “...”
Mệt mỏi.
Mỗi ngày đều giày vò mất mấy tiếng đồng hồ mới được ngủ... đột nhiên muốn đánh chết.
Qua thế giới tiếp theo, đổi một chìa khóa khác ngoan hơn.
[Có khi còn ăn vạ siêu cấp hơn á kí chủ.] Hệ Thống ngoi lên cười ha hả.
Khuynh Diễm: “...”
Mi chờ đó, rồi ta sẽ tận diệt cả tổ chức nhà mi!
[...] Hệ Thống lẳng lặng chuồn đi.
Khuynh Diễm giằng co với Diêu Ý đến đau đầu, cuối cùng quyết định mặc kệ.
Cô đã hứa với lão già sẽ không cho bất kì con heo nào bò lên giường... nhưng Diêu Ý không phải heo, hắn là chìa khóa.
Thế này thì không tính là thất hứa.
Quan trọng là cô không bài xích sự gần gũi của Diêu Ý, thậm chí còn thấy có chút thoải mái, dù sao cũng đuổi không đi, mặc kệ vậy.
Nhưng mà...
“Cậu xích ra một chút.” Có thể để ta thở không? Chật chội quá, nhúc nhích cũng không được!
Diêu Ý trước giờ chưa từng thành thật nghe lời Khuynh Diễm, nhưng hiện tại lại biến thành vô cùng ngoan ngoãn, nới lỏng tay thả người ra.
Kiên trì leo giường suốt năm năm mới được cho ngủ lại, hắn tất nhiên không thể không ngoan... lần sau rồi mới không ngoan cũng không muộn.
Diêu Ý im lặng một lúc, nhỏ giọng thì thầm: “Em thích chị.”
Khuynh Diễm buồn ngủ, không muốn trả lời, nhắm mắt giả chết.
Nhưng Diêu Ý vẫn tiếp tục nói một mình: “Em thích chị.”
Khuynh Diễm: “...” Buông tha ta, để ta an nghỉ đi được không?
“Em thích chị.” Diêu Ý cứ không ngừng lẩm bẩm.
Khuynh Diễm nổi điên: “Cậu định thích tôi đến sáng luôn à?”
“Không phải.” Diêu Ý lắc đầu: “Thích cả đời.”
“...” Nghĩa là cả đời này ta cũng không được ngủ yên? Sao số ta lại khổ như vậy chứ!
“Chị có thích em không?”
“Không thích, ngủ đi.” Thích gì mà thích, mi ồn ào muốn chết!
“Chị thích em được không?” Giọng Diêu Ý trở nên cực kỳ nhỏ: “Thích một chút thôi cũng được...”
Khuynh Diễm không trả lời.
Căn phòng chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng hít thở rất khẽ, yên tĩnh đến nặng nề.
Diêu Ý ôm chăn, mở to mắt nhìn trần nhà.
Một lúc lâu sau, hắn chậm chạp lên tiếng: “Chị không thích em cũng không sao, chị chỉ cần biết em thích chị là được.”
Thích đến không thể khống chế.
Thích đến muốn cô chỉ thuộc về một mình hắn.
Thậm chí muốn... giết hết tất cả những người bên cạnh cô!
Diêu Ý đang suy nghĩ thì bị cắt ngang, cả người rơi vào một vòng tay ấm áp.
“Ngủ!” Khuynh Diễm hung dữ ra lệnh. Đêm hôm khuya khoắt mi phun oán khí cái gì?
Muốn ta tiễn mi một đoạn luôn không?
Diêu Ý dường như hơi ngơ ngác, chồm dậy muốn hỏi, lại bị Khuynh Diễm ấn đầu xuống, cảnh cáo: “Nói nữa thì cút về phòng cậu.”
“...” Vậy để hắn im lặng là được rồi.
Diêu Ý giơ tay choàng qua người Khuynh Diễm, nhẹ nhàng ôm lấy cô, đáy lòng đầy hỗn loạn cũng dần an tĩnh lại.
Hắn ngước mắt nhìn lên, dưới ánh đèn mờ ảo, thiếu nữ bên cạnh xinh đẹp đến không chân thực.
Giữa thế giới tàn nhẫn độc ác, chỉ có cô ôm hắn vào lòng.
Giữa vực sâu tuyệt vọng, chỉ có cô đưa tay về phía hắn.
Cô là ánh sáng duy nhất của hắn.
Cho nên, dù cô không thích hắn, cũng xin cô đừng rời bỏ hắn!