Gần đây, có một diễn đàn rất nổi tiếng, tên là “Niềm Vui Mỗi Ngày“.
Tên nghe cực kỳ đáng yêu, làm người ta liên tưởng đến loại niềm vui nho nhỏ, tiếp thêm năng lượng tích cực cho mọi người.
Nhưng tham gia vào rồi mới thấy, diễn đàn này chính là một lũ biến thái, hình ảnh và video đăng tải đều là hành vi tàn bạo ngược đãi động vật nhỏ.
Âm thanh chó mèo kêu la, cơ thể yếu ớt đầm đìa máu đang giãy giụa, xen lẫn tiếng cười của đám người trong video, vặn vẹo chẳng khác gì ma quỷ.
Phía dưới bình luận chính là khen ngợi cổ vũ, gợi ý cách hành hạ tàn nhẫn hơn, hoặc khoe ảnh bản thân ngược đãi thú nuôi nhà mình.
Diễn đàn ban đầu chỉ khoảng vài chục người, một lũ bệnh hoạn hợp lại với nhau, không có người ngoài biết đến.
Nhưng một blogger nổi tiếng vô tình phát hiện, làm lớn chuyện ra, cộng đồng mạng lập tức dấy lên làn sóng phẫn nộ.
Mọi người vào diễn đàn phê phán, đám bệnh hoạn đó lại đem ảnh động vật nhỏ giãy giụa ra đáp trả. Càng mắng bọn chúng, số lượng động vật bị ngược đãi càng nhiều.
Cuối cùng có một hacker đánh sập diễn đàn, cứ tưởng chuyện đến đây là kết thúc, ai ngờ sự việc lại phát triển theo hướng tệ hại hơn.
Trong vòng một tuần nay, khu vực Đông Thuận của thành phố liên tiếp xảy ra ba vụ bắt cóc.
Bắt cóc người, còn bắt luôn cả chó mèo của nạn nhân.
Bọn bệnh hoạn này cắt thịt chó mèo, rồi ép nạn nhân ăn sống thịt thú cưng nhà mình, sau đó dùng tài khoản nạn nhân đăng tải video lên mạng xã hội, khiêu chiến cộng đồng mạng.
Dù video đã bị gỡ bỏ, nhưng những người xem qua đều cảm thấy cực kỳ kinh hãi.
Ba vụ án bắt cóc này, nạn nhân đều là những cô gái tay yếu chân mềm.
Các cô gái yêu thú cưng, lại tận mắt nhìn thấy kẻ khác khoét thịt chó mèo nhà mình, còn bị nhét miếng thịt đầy máu đó vào miệng.
Thịt tanh, máu đỏ, trộn lẫn lông mèo, tiếng cười vặn vẹo của hung thủ, âm thanh gào khóc thảm thiết của nạn nhân, khiến cả Đông Thuận chìm trong sợ hãi.
Khuynh Diễm nhìn con mèo nhỏ chân đầy máu nằm trong góc, cùng miếng thịt trên tay gã đàn ông, gần như có thể khẳng định, hung thủ chắc chắn là thằng điên này!
Nhưng mà, cô vẫn thấy rất thắc mắc.
[Kí chủ thắc mắc cái gì a?] Hệ Thống tò mò hỏi.
Khuynh Diễm nghiêm túc ngẫm nghĩ: “Con mèo này rõ ràng lông màu trắng, sao lại lấy tên là Tiểu Hắc?”
Hệ Thống: [...] Đây là trọng tâm sao?
Thấy hiện trường hung tàn, kí chủ không thể bày ra một chút cảm xúc kinh hoảng phẫn nộ sao?
Thời điểm này là lúc để đi thắc mắc nickname của một con mèo sao?
Rốt cuộc kí chủ nhà nó có phải là con người không vậy hả?!!
“Tiểu mỹ nhân, có tiền không?” Khuynh Diễm hướng đến cô gái mèo nô, nhạt giọng hỏi.
Cô gái hơi ngẩn ra, không hiểu lúc nguy hiểm này thì chuyện tiền bạc có liên quan gì, nhưng vẫn run run gật đầu.
“Có... cái túi bên kia... có tiền...”
Khuynh Diễm nhấc chân bước qua, bên cạnh túi xách là Tiểu Hắc đang nằm thoi thóp thở.
Gã đàn ông vội vã chặn ngang, gầm gừ như bị xâm phạm lãnh thổ: “Khôn hồn thì mau cút đi! Mày cứu nó, tao sẽ giết mày!”
Khuynh Diễm ồ một tiếng tỏ vẻ ngạc nhiên: “Lợi hại vậy sao? Đến giết một cái thử xem.” Đố thằng quèn như mi giết được ta đấy!
Gã đàn ông vốn chỉ dám ngược đãi động vật nhỏ, lá gan không đủ lớn để thật sự giết người, từ đầu chỉ là đe dọa để Khuynh Diễm rời đi.
Nhưng nhìn đến nụ cười kiêu ngạo cùng ngữ điệu khiêu khích của Khuynh Diễm, gã cảm thấy lòng tự tôn bị đả kích nghiêm trọng.
Loại người tâm lý vặn vẹo ngược đãi động vật, là vì cuộc sống thường ngày quá thất bại, nên muốn tìm chỗ phát tiết, thể hiện sức mạnh ảo tưởng của mình.
Cuộc sống của một kẻ thất bại, hận nhất là bị người khác xem thường!
Gã đàn ông siết chặt dao, xông lên.
Ba mươi phút sau.
Đèn cảnh sát lập lòe bên ngoài hẻm nhỏ, người mặc cảnh phục đang dìu cô gái lên xe.
Cô gái sắc mặt tái nhợt, chân run không đứng vững, nhưng tay vẫn ôm chặt con mèo nhỏ màu trắng. Tiểu Hắc được cứu kịp thời, tuy bị thương nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Cảnh sát bên kia đang còng tay gã đàn ông ngất xỉu trên mặt đất, đáy lòng cảm thấy cực kì khó hiểu.
Khi bọn họ đến, cô gái vẫn bị trói, gã đàn ông tay cầm dao dính đầy máu, nằm bất tỉnh nhân sự.
Vậy ai là người báo cảnh sát?
Ai băng bó vết thương cho con mèo nhỏ kia?
Nếu đã băng bó cho mèo, tại sao không cởi trói cho người? Bỏ mặc như thế, lỡ nạn nhân gặp nguy hiểm thì sao?
Mà đã bỏ mặc rồi, còn gửi chứng cứ phạm tội đến đồn cảnh sát làm gì?
Thao tác kì quái hơn là, chứng cứ được gửi tới bằng điện thoại của hung thủ!
Dùng chính điện thoại hung thủ đi tố cáo hung thủ! Cứu mèo nhưng không thèm cứu người!
Này chính là hành vi của kẻ có bệnh đó!!
Nhưng dù cảnh sát có hỏi thế nào, cô gái mèo nô kia vẫn không chịu hé răng nửa lời về thân phận người cứu mình.
Cảnh sát cũng chỉ có thể tò mò đến một bụng ấm ức.
—
Khuynh Diễm ngồi trên taxi, tựa đầu vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Xem đi, dù không có điểm tích lũy, cô vẫn kiếm được tiền đấy thôi.
Đừng nói đi taxi về chỗ ở nguyên chủ, đi mấy vòng khắp thành phố đều dư sức!
[Kí chủ, cô lấy hết tiền của cô gái kia, thế mà lúc bỏ đi cũng không thèm cởi trói cho người ta, đó là hành vi của một con người sao?] Hệ Thống phẫn nộ lên án.
Khuynh Diễm liếc mắt xem thường: “Diễn kịch thì diễn cho tròn vai, phải trói mới nhìn giống người bị hại.”
[...] Hình như cũng có chút đạo lý...
Không đúng!
Diễn cho giống người bị hại là cái quỷ gì? Người ta thực sự là người bị hại đó!
Hệ Thống cảm thấy mệt mỏi.
Ban đầu nó còn tưởng kí chủ lương tâm bộc phát ra tay cứu người, thì ra mục đích của cô là tiền đi taxi!
Trước đây cũng không thấy kí chủ cướp giật, hiện tại sao lại lòi ra thói xấu này?
Rốt cuộc kí chủ có bao nhiêu thứ bệnh? Cô là ma quỷ đến hành hạ nó sao?
Chủ nhân ơi, trứng nhỏ sắp không xong rồi!