Mấy hôm nay, nhìn thì có vẻ Diêu Ý rất ngoan, ngày nào cũng loanh quanh xem chương trình nấu ăn, chăm chỉ học làm thức ăn đẹp mắt.
Nhưng thật ra hắn luôn ngầm quan sát và thăm dò Khuynh Diễm.
Chỉ là, quan sát mãi cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, hoạt động trong ngày của cô rất ổn định, lặp đi lặp lại chưa từng thay đổi.
Mỗi sáng, Khuynh Diễm dậy rất trễ, hắn sẽ gõ cửa gọi cô ra ăn sáng. Lần nào khí thế của cô cũng hung hăng như muốn đánh chết hắn, nhưng chưa bao giờ cô thật sự đánh.
Sau khi ăn xong, cô sẽ ra ngoài, không rõ đi đâu. Nhưng đều đặn đến giờ ăn trưa và ăn chiều, nhất định cô sẽ quay về ăn cơm cùng hắn.
Buổi tối cô sẽ ở nhà xem phim, đến giờ thì uống sữa. Diêu Ý cũng không biết tại sao hắn lại chủ động đi pha sữa cho Khuynh Diễm, thậm chí... hắn còn thấy thích việc này.
Diêu Ý lắc đầu, nhắc nhở mình không được quên chuyện hôm trước. Khuynh Diễm hỏi cô nhi viện ở đâu, rồi đi đến tận rạng sáng mới về.
Chắc chắn cô đã làm gì đó! Có lẽ... cô đã cùng đám người cô nhi viện trao đổi điều kiện, có mục đích xấu xa với hắn?
Nếu không thì tại sao mỗi ngày cô đều khóa cửa nhốt hắn trong căn hộ?
Còn có lúc nãy hắn té ngã... cô... cô cố ý trêu chọc hắn!
Cô cũng như bọn họ, đều xấu xa!
Diêu Ý nắm chặt tay. Hắn tuyệt đối không tin tưởng bất kì ai!
–
Khuynh Diễm nhìn bóng lưng thiếu niên hậm hực đi về phòng, tròn mắt khó hiểu.
Tên này đang làm gì thế?
Đi ra rồi lại đi vào, trình diễn thời trang sao?!
Reng reng reng!
Khuynh Diễm cầm điện thoại lên, nhấc máy.
“Đại tỷ, đệ đây!” Đường Bưu vui vẻ reo lên.
“Ai?” Đệ nào?
“Tiểu Bưu, tiểu đệ thân ái của tỷ đó!”
Khuynh Diễm: “...” Xưng hô bệnh hoạn! Thân ái cái đầu nhà mi!
Khuynh Diễm hít sâu, đè nén xúc động muốn đánh người, hỏi: “Có việc gì?”
“Đệ vừa tra được một tin, là thế này...” Đường Bưu thấp giọng, lén lút kể, lại hỏi: “Đại tỷ, thế nào?”
Khuynh Diễm nhướng mày, cong môi cười rực rỡ: “Tra.”
“Tuân lệnh Đại tỷ!” Đường Bưu hào hứng đáp lời.
Sau mấy phen sợ bóng sợ gió, giờ hắn đã không còn lo lắng khi thọc gậy bánh xe Hắc Ưng Bang nữa.
Làm thì tương lai sẽ gặp nguy hiểm, nhưng không làm thì hiện tại lập tức bị xử lý.
Thôi thì cứ làm vậy, để sống trọn vẹn hết ngày hôm nay!
Khuynh Diễm tắt máy, khóe mắt liếc đến chỏm tóc sau cửa phòng, nhạt giọng hỏi: “Làm sao?”
Cạch!
Diêu Ý chui vào phòng, đóng chặt cửa lại.
Mấy giây sau, cửa chậm chạp mở, hắn rụt rè đi ra ngoài, tiến đến ngồi đối diện Khuynh Diễm.
“Chị! Em cũng muốn xem phim!”
“Vậy xem đi.” Ta có cấm mi đâu.
“Chị không giận em sao?” Diêu Ý nhỏ giọng hỏi.
Khuynh Diễm tròn mắt: “...” Giận cái gì?
Mi muốn ta giận sao?
Vậy thì giận một chút.
“Có giận.”
Diêu Ý khẩn trương: “Vậy làm sao chị mới hết giận?”
Mi ngừng ăn vạ ta.
Đương nhiên lời này Khuynh Diễm chỉ có thể nghĩ, chứ không thể nào nói ra.
Bởi vì Hệ Thống đã cấm khẩu cô.
Khuynh Diễm bùng nổ, hung hăng đòi lại nhân quyền.
Hệ Thống cứng rắn phản bác, quyết không để kí chủ nhà nó phát ngôn linh tinh, làm tổn thương tinh thần đại nhân vật.
Khuynh Diễm và Hệ Thống ngươi một câu ta một câu, hăng hái say mê, đến quên mất bên kia còn có người đang lo lắng.
Diêu Ý cũng không biết hắn lo cái gì, trời xui đất khiến thế nào mà lại đi ra ngoài, còn hỏi cô câu hỏi như thế.
Khuynh Diễm im lặng, là do cô quá giận nên không muốn nói chuyện cùng hắn nữa sao...
Khuynh Diễm tranh luận hồi lâu mới dừng lại, tầm mắt lướt qua ghế sofa đối diện.
Thiếu niên cuộn tròn người, hai chân co lại, mặt tựa vào đầu gối, hơi thở đều đều, sợi tóc mềm trên trán nhẹ bay.
Ngủ rồi?
Khuynh Diễm quay đầu nhìn ti vi, quyết định mặc kệ.
Hắn ngủ gật thì liên quan gì đến cô?
Hai phút sau.
Khuynh Diễm không tiếng động đứng dậy, bước đến bế Diêu Ý lên.
Diêu Ý đang ngủ bị người chạm vào thì giật mình tỉnh giấc, con ngươi hiện lên đề phòng, đáy mắt bắn ra một tia ác liệt dữ tợn.
Khuynh Diễm khẽ vỗ vỗ lưng hắn: “Ngoan, về phòng ngủ.”
Nếu không phải sợ mi bị bệnh sẽ ăn vạ ta, ta đã để mi ngủ ở đây đến thiên thu bất tận rồi.
Mi còn muốn hung với ta??
Vừa nghe thấy giọng nói nhàn nhạt quen thuộc, Diêu Ý lập tức ngơ ngác, mắt mở to như cún con, mơ mơ hồ hồ nhìn người đang bế mình.
Khuynh Diễm ôm hắn về phòng, đặt lên giường, xoay người muốn bước ra ngoài. Nhưng cô còn chưa kịp nhấc chân thì tay áo đã bị níu lại.
“Chị còn giận em không?” Diêu Ý chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi.
“Không.” Thứ cảm xúc lãng phí thời gian như giận, ta không rảnh làm.
“Chị thật tốt!” Diêu Ý mỉm cười ngọt ngào: “Em thích chị.”
“Ngủ đi.” Khuynh Diễm nhẹ vỗ mặt Diêu Ý hai cái, xoay người rời đi.
Mẹ nó! Da còn mịn hơn cả ta!
Diêu Ý khựng lại, nhìn theo bóng người đang bước ra khỏi phòng.
Cửa vừa đóng, hắn lập tức đưa tay lên mặt lau mạnh.
Lau được một nửa, Diêu Ý đột ngột dừng động tác, nhẹ sờ sờ mặt mình, không hiểu sao lại có chút nóng.
Thật chán ghét!