Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 134: Chương 134: Người Tốt Việc Tốt (Xong)




Khuynh Diễm rời khỏi thế giới này vào một ngày mưa bão.

Xe tải trơn trượt lệch khỏi đường lái, đâm thẳng vào thiếu nữ đang ngồi trong quán ăn.

Khuynh Diễm: “...”

Trời đánh còn tránh bữa ăn, Hệ Thống chết tiệt lại nhè lúc cô đang ăn mà đến giết!

[Kí chủ nghĩ xem, cô ngồi trong quán ăn lại có thể bị xe tông chết. Đây là cái chết rất hi hữu nha, đảm bảo ngày mai tên tuổi và gương mặt xinh đẹp như hoa của cô sẽ nổi khắp toàn quốc!]

Để nghĩ ra được cách chết nổi bật cho kí chủ, nó cũng vất vả lắm chứ bộ.

“Ha ha! Thế thì ra còn phải cảm ơn mi à?”

[Không dám không dám, phục vụ tốt cho kí chủ là trách nhiệm của ta mà.] Hệ Thống cười toe toét hào hứng.

Lần này Khuynh Diễm không quá kích động, thù cũ hận mới chất chồng, cứ ghi lên đó, chờ ngày tính luôn một thể.

[!!!]

Kí chủ lại hù dọa nó, nó có làm gì đâu hu hu...

Nó đã hứa không tùy tiện đoạt đi sinh mệnh của cô, nên trước khi đoạt nó đã thông báo cho cô rồi... dù là thông báo sớm có một giây thôi, nhưng đó cũng là thông báo.

Nó giữ chữ tín như thế, cô còn trách nó sao?

Trong quán ăn hỗn loạn, thiếu nữ nằm giữa vũng máu đỏ tươi, vẻ mặt cô bình tĩnh, không hề có biểu cảm kích động hay sợ hãi của người sắp chết.

Thậm chí, khóe môi cô còn đang cong lên mỉm cười... hình ảnh kinh dị đến không ai dám bước qua hỏi han.

Khuynh Diễm chán nản mở to mắt chờ chết.

Lẽ ra cô có thể tránh khỏi chiếc xe điên đó, tất cả đều do Hệ Thống giở trò.

Giờ nó còn không trực tiếp rút linh hồn cô, để cô nằm thoi thóp thở... hay là cắn lưỡi đi?

[Mời kí chủ giành những phút cuối cùng của cuộc đời để khuyên nhủ đại nhân vật, ngăn cản thế giới sụp đổ, làm một anh hùng vĩ đại! Kí chủ cố lên!!] Hệ Thống gửi icon nắm tay cổ vũ.

Cứu cũng chết không cứu cũng chết, thôi thì không cứu, tiết kiệm sức lực.

[...] Nó xui xẻo mười tám đời mới rút trúng loại hàng vô trách nhiệm như cô.

Khuynh Diễm còn chưa kịp cắn lưỡi thì một bóng người đã hối hả chạy đến.

Thiếu niên nắm lấy tay cô, vết máu trên mặt đất dính lên, vấy bẩn quần áo hắn.

Ánh mắt hắn hoảng loạn, bơ vơ như đứa trẻ lạc mất đường về.

Hắn há miệng mấy lần nhưng lại không thể nói, muốn ôm Khuynh Diễm rồi lại không dám ôm, sợ động vào vết thương sẽ làm cô đau.

Khuynh Diễm nâng tay muốn chạm vào mặt Diêu Ý, giữa đường lại rút về.

Tay cô dính đầy máu, vừa nhìn đến Khuynh Diễm liền thấy hoảng.

Nhiều máu như vậy mà còn chưa bất tỉnh, chắc chắn là con chó Hệ Thống...

Khuynh Diễm đang mắng thì dừng lại, nhìn thiếu niên kéo bàn tay cô đặt lên mặt hắn, máu đỏ tươi nhiễm lên gò má trắng nõn, rất không thuận mắt.

Khuynh Diễm nhíu mày, rút tay lại.

Không rút được, Diêu Ý nắm quá chặt... ngón tay cô khẽ động, dù sao cũng sắp chết rồi, thôi tranh thủ sờ sờ một chút vậy, ừm, thật mềm.

[Kí chủ, lo việc chính đi!] Hệ Thống mệt mỏi nhắc nhở. Giờ này cô còn có tâm trạng ăn đậu hủ hả?!

Khuynh Diễm ngước mắt, bình tĩnh nói ra sự thật: “Diêu Ý, tôi sắp chết rồi.”

“Không đâu, chị sẽ không sao, em đã gọi xe cứu thương, họ lập tức đến ngay, chị sẽ không sao, nhất định sẽ không sao, không sao...” Diêu Ý liên tục lắc đầu, càng về sau lời nói càng hỗn loạn, cũng không rõ là đang nói với Khuynh Diễm hay nói với chính mình.

“Cậu nghe tôi.”

“Chị nhất định không sao, em sẽ không để chị xảy ra chuyện gì, em...”

“Diêu Ý, nghe tôi.” Khuynh Diễm nhạt giọng gọi tên hắn.

Diêu Ý lập tức im lặng, mở to mắt nhìn cô, bên trong đôi mắt hắn chỉ còn lại sợ hãi cùng hoảng loạn.

Khuynh Diễm cân nhắc, lựa chọn cách nói nhẹ nhàng nhất: “Cậu tự sống cho tốt.” Ta không chăm mi được nữa rồi.

“Chị muốn bỏ lại em sao?” Thân thể Diêu Ý dường như hơi run lên.

Khuynh Diễm khẽ vuốt ve lòng bàn tay hắn, phảng phất như trấn an, nhưng lời cô nói ra lại cực kỳ tàn nhẫn: “Tôi sắp chết, đây là sự thật.”

Diêu Ý trong một giây mất đi hơi thở, trái tim trong lồng ngực đau đến thắt lại. Hắn đột nhiên cúi xuống ôm chặt Khuynh Diễm, cứ như làm vậy sẽ có thể giữ được cô.

Âm thanh xe cứu thương vang lên inh ỏi, tiếng bước chân dồn dập, người đến người đi vội vã ồn ào.

Khuynh Diễm cảm thấy hình ảnh trước mắt mờ đi, mọi thứ dần trở nên không rõ ràng.

“Em thích chị, cả đời này em chỉ thích một mình chị.” Giọng nói thiếu niên nhẹ nhàng vang lên, hơi thở ấm nóng phả vào tai cô.

“Chị có đau không? Chị đừng sợ, rất nhanh sẽ không còn đau nữa.” Khuynh Diễm nghe Diêu Ý cười, giọng nói hắn bình tĩnh đến kì lạ: “Mà em, cũng không còn đau nữa.”

Cô chưa kịp nghĩ hắn bất thường ở chỗ nào thì giọt máu đỏ tươi đã bắn lên mặt, hơi thở phai nhạt, ánh sáng trắng xóa xâm chiếm đầu óc.

Một giọt nước ấm nóng chạm xuống, vỡ tan, giọng nói nỉ non hòa vào âm thanh sụp đổ: “Chị đừng nghĩ có thể rời bỏ em...”



Khuynh Diễm thất thần nhìn vào bức tường trắng xóa trước mặt.

Loạt kí ức cuối cùng của thế giới cứ chạy đi chạy lại trong đầu cô như đoạn phim không hồi kết.

Tại sao hắn phải làm vậy? Bị ngốc sao?

Cô đưa tay sờ lên mặt mình, cảm giác ấm nóng đó, không tanh như máu... nhưng cô nhất thời không nhớ ra được nó là gì.

Khuynh Diễm an tĩnh một lúc, lại bắt đầu tranh cãi với Hệ Thống.

[Ta kêu cô khuyên nhủ đại nhân vật, cô không khuyên thì thôi đi, còn nói một câu khiến hắn tự hủy hoại mình! Thế giới cũng sập luôn rồi! Kí chủ là cố ý đúng không?]

“Điều ta nói với hắn là sự thật, thân thể đó sắp phải chết.” Khuynh Diễm không hề cảm thấy cô làm sai.

[Cô... Ta nói cho cô biết, nếu không phải ta nhanh chóng mang cô đi, thì linh hồn cô đã xong rồi!] Lại còn kiêu ngạo với nó! Hừ hừ, tức giận!!

Khuynh Diễm nhếch môi: “Chứ không phải mi sợ mi xong đời, nên mới vội vàng kéo ta chạy à?”

Hệ Thống: [...]

Cô giỏi!!

Màn hình trong suốt màu lam hiện ra giữa không trung.

Người chơi: Khuynh Diễm

Số thứ tự: 33

Điểm tích lũy: -100,000

Vật phẩm: Ngôi Sao May Mắn (Số lượng: 4)

Khuynh Diễm: “...” Mẹ nó!

Điểm tích lũy từ âm mười nghìn biến thành âm một trăm nghìn.

Ta nghi ngờ con chó Hệ Thống lấy việc công trả thù riêng, trừ điểm dằn mặt ta.

[Kí chủ thanh lọc hắc bang, cướp đoạt của cải, làm lòng người nơi nơi oán hận. Ta trừ điểm thế này đã là rất nể nang tình nghĩa rồi.] Hệ Thống nhấn mạnh hai chữ “tình nghĩa“.

“Mi cho ta thân phận nghèo không xu dính túi, ta đi kiếm tiền có gì sai?” Khuynh Diễm bực bội phản bác.

[Điểm tích lũy càng thấp, càng nghèo.] Hệ Thống lời ít ý nhiều, vạch ra cho cô một tương lai u tối.

Khuynh Diễm im lặng nhìn điểm tích lũy.

Tình hình này...

Thế giới sau lại phát huy nghề tổ truyền vậy.

[!!!] Nghề quái quỷ gì? Ông tổ cô làm ăn cướp sao?

Chủ nhân ơi, trứng nhỏ muốn đổi, lập tức đổi!!

VỊ DIỆN 2 KẾT THÚC!

***

Hai ngày tiếp theo Vũ phải làm một số việc quan trọng, không thể online đăng chương được.

Hẹn gặp mọi người vào thứ ba tuần sau, chúng ta sẽ bước sang vị diện mới nha. Love you! ♡

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.