Từ khi Tử Ngưng biết nhận thức về thế giới này, bên cạnh hắn luôn có một người.
Sư phụ nói hắn phải gọi kẻ đó là sư huynh, nhưng hắn không thích sư phụ, cũng không thích sư huynh.
Trong lòng Tử Ngưng luôn có một ý niệm, hắn chính là người lợi hại nhất thiên hạ, hiện tại có thể không phải, nhưng sau này chắc chắn sẽ phải!
Không ai xứng đứng ngang hàng cùng hắn, chứ đừng nói đến những kẻ có vai vế cao hơn hắn.
Hắn không cần đồng môn, cũng không cần sư phụ, tất cả đều đáng khinh!
Nhưng tên sư huynh kia lại luôn đi theo hắn, cũng chưa từng mở miệng nói chuyện, chắc là một kẻ câm muốn trèo cao bám vào hắn.
Tử Ngưng không nhớ họ tên của sư huynh câm, hắn chỉ biết kẻ này quá phiền phức. Mỗi lần hắn muốn tỉ thí phân thắng bại với ai, đều bị tên câm kia xen vào.
Không nói không rằng ngăn cản hắn đánh người, cản không được liền giành đánh người trước hắn!
Tử Ngưng cảm thấy tên câm này là muốn chiếm ánh sáng vinh quang, giành giật danh tiếng của hắn.
Trong lúc nóng giận, hắn ở trước mặt mọi người đánh tên câm, kẻ chiến thắng tất nhiên là hắn.
Đồ câm vô dụng, lại vọng tưởng giành vị trí tối cao của hắn!
Đúng là ngu ngốc!
Năm hắn và tên câm tám tuổi, bên cạnh tên câm có một con chó nhỏ, toàn thân màu đen trông vô cùng xấu xí.
Tử Ngưng không quá quan tâm, nhưng vì hắn ở cùng phòng với tên câm kia nên mọi việc hắn đều nhìn thấy.
Tên câm chăm sóc con vật xấu xí rất cẩn thận, đi đâu cũng ôm nó theo, thức ăn ít ỏi mỗi ngày đều đem chia cho nó.
Hôm đó Tử Ngưng đánh trọng thương một nhóm sư đệ, tên câm không đi theo hắn nên không thể ngăn cản, tâm tình Tử Ngưng vô cùng tốt đẹp.
Lúc hắn trở về phòng, nhìn thấy tên câm cuộn mình nằm trên giường, cắn răng không phát ra tiếng động, nhưng ánh mắt tên câm nhìn hắn có chút khác lạ, giống như... oán hận?
Tử Ngưng nghe mấy đệ tử khác kể lại, con chó nhỏ tên câm nuôi chết rồi.
Là do lão sư phụ bắt hắn chính tay giết.
Tử Ngưng cũng không để tâm, chỉ là giết một con vật, làm gì phải nặng nề như vậy?
Năm hắn và tên câm mười tuổi.
Hắn khiêu chiến nhóm sư huynh đồng môn, bị họ đánh trọng thương.
Vào lúc hắn nghĩ mình sẽ chết, thì có một người đứng ra chắn cho hắn, dùng thân gánh chịu mọi đòn roi thay hắn.
Là tên câm.
Tử Ngưng có chút mơ hồ, nhưng hắn cũng không cảm kích.
Ngu ngốc không ai cần!
Tử Ngưng đặt bẫy trả thù đám sư huynh, nhưng bị bọn họ phát hiện, đem hắn vứt vào hang cho hung thú ăn thịt.
Là tên câm toàn thân ướt đẫm máu, vẫn cố chấp kéo hắn ra khỏi hang.
Hai người bọn hắn nằm trong bụi rậm, đường về sơn môn ở ngay trước mắt, nhưng bọn hắn lại không thể đứng lên.
Là tên câm bò trên mặt đất lôi hắn trở về.
Sau này có vị sư bá nói, đêm đó ông đi qua núi nghe tiếng động, tìm kiếm một vòng không thấy ai nên đã bỏ đi.
Nếu bọn hắn mặc y phục trắng, có lẽ ông đã nhìn thấy.
Tử Ngưng không để lời sư bá này vào tai, người tu tiên mắt sáng hơn người thường, không cứu căn bản là không muốn cứu, chứ làm gì có chuyện không thấy.
Vậy mà tên câm kia về sau lại thật sự mặc y phục trắng. Tử Ngưng muốn chứng minh mình không ngu ngốc, hắn mặc đồ đen!
Tử Ngưng hung lệ từ trong xương cốt, chấp niệm chiến thắng khiến hắn lần nữa liều mạng đi đánh đám sư huynh, cuối cùng bị bọn họ ép uống thuốc độc.
Muốn có giải dược, phải quỳ xuống cầu xin.
Tử Ngưng háo thắng cao ngạo, có chết cũng không chịu quỳ!. Đam Mỹ Hay
Là tên câm quỳ xuống xin thuốc cho hắn, ở bên cạnh hắn mười năm, ba từ đầu tiên hắn nghe tên câm nói là: “Xin tha mạng“.
Lúc này Tử Ngưng mới biết, tên câm gọi Quân Hoa.
Quân Hoa không câm, chỉ là hắn không phát ra tiếng động, sống vật vờ như u linh, làm người ta cảm thấy hắn không tồn tại.
Từ sau lần trúng độc, Tử Ngưng bắt đầu học y thuật, hắn ghét Quân Hoa, nhưng hắn cũng ghét Quân Hoa vì hắn mà quỳ trước người khác.
Rất lâu sau đó, có một đêm Quân Hoa không trở về.
Buổi sáng người ta phát hiện nhóm sư huynh đều đã bị giết, Tử Ngưng đi tìm Quân Hoa, nghe được đoạn đối thoại của lão sư phụ, nhóm sư huynh là do Quân Hoa giết.
Là ông ta bắt người rồi ép Quân Hoa chính tay giết!
Tử Ngưng nóng giận xông lên chất vấn, đến lúc bọn hắn bị nhốt xuống thủy lao, Tử Ngưng mới phát hiện, tại sao hắn phải bênh vực Quân Hoa?
Ở cùng kẻ ngốc liền sẽ trở nên ngu ngốc sao?
“Quân Hoa, ngươi đi theo bảo vệ ta làm gì? Kẻ nào ép buộc ngươi?” Tử Ngưng cuối cùng cũng nhìn ra điểm không thích hợp.
Quân Hoa rất ghét hắn, thậm chí là oán hận hắn. Nhưng chỉ cần hắn gặp nguy hiểm, Quân Hoa đều sẽ xuất hiện cứu hắn.
Cả đêm ở dưới thủy lao, Quân Hoa vẫn không mở miệng nói câu nào, âm u làm người ta chán ghét.
Tông môn có đệ tử chết không rõ nguyên nhân, Quân Hoa và Tử Ngưng lại trùng hợp bị trừng phạt, người trong môn phái bắt đầu thay đổi thái độ, cô lập ức hiếp bọn hắn.
Thức ăn không được chừa phần, linh thạch phân phát bị cướp sạch, mỗi ngày bị giăng bẫy khắp nơi, cuộc sống của Tử Ngưng và Quân Hoa trôi qua vô cùng khổ sở.
Tử Ngưng học nấu ăn, hái thuốc bán đổi linh thạch. Quân Hoa xử lý chiêu trò trận pháp, đánh nhau với mấy kẻ vô cớ gây sự.
Từ đầu đến cuối bọn hắn đều không nói câu nào, cứ im lặng mà tự hiểu, việc ai nấy làm, bị ép dựa vào nhau để sinh tồn, nhưng trong lòng lại cực kỳ chán ghét đối phương.
Tử Ngưng phát hiện, lão sư phụ rất khắt khe với Quân Hoa, nếu Quân Hoa luyện thuật pháp thua hắn, Quân Hoa sẽ bị trừng phạt.
Tử Ngưng nghĩ mình phải là kẻ vô địch thiên hạ, nên tuyệt đối không chịu thua Quân Hoa, nhưng mỗi lần nhìn Quân Hoa bị thương... Chuyện này không liên quan đến hắn!
Tử Ngưng tu luyện ngày càng thụt lùi, thực lực dù có lợi hại nhưng cũng không vượt qua Quân Hoa.
Đi cùng kẻ ngu thật sự sẽ biến mình thành ngu ngốc!
Thời điểm lão sư phụ tuổi già lâm trọng bệnh, Tử Ngưng đi tìm ông ta, biết được mình là tâm ma, còn Quân Hoa là nô lệ.
Tại sao lão sư phụ chán ghét bọn hắn? Tại sao Quân Hoa luôn liều mạng bảo vệ hắn? Tại sao dù hắn có cố khắc chế chính mình thì vẫn không nhịn nổi hung hăng?
Tất cả mọi chuyện đều sáng tỏ.
Đêm đó, lão sư phụ qua đời.
Minh Trần Tông bị diệt, toàn bộ đệ tử từ trên xuống dưới không một ai sống sót.
Tử Ngưng muốn giết người, Quân Hoa không thể ngăn cản, nên đã tàn sát thay hắn.
Quân Hoa tận diệt Minh Trần Tông.
Bạch y nhuốm đầy máu tươi, gương mặt lãnh đạm đến vô tình, hình ảnh đó ám ảnh trong trí nhớ Tử Ngưng.
Sự ngoan lệ của hắn, cứ như bị cảnh tượng đêm đó áp chế, Tử Ngưng đột nhiên không muốn giết người nữa... nói đúng hơn là, hắn không muốn Quân Hoa phải tiếp tục giết người thay mình nữa.
Quân Hoa không muốn giết người, nhưng vì ngăn cản Tử Ngưng, nên Quân Hoa phải xuống tay tàn sát.
Tử Ngưng không muốn cứu người, nhưng vì Quân Hoa bị buộc sống cho chúng sinh thiên hạ, nên Tử Ngưng phải ra tay cứu bách tính.
Sống vất vưỡng không chốn về, yên lặng trôi qua hơn ngàn năm. Cô đơn đến tận cùng xương tủy, những chỉ cần liếc mắt nhìn qua, là có thể thấy một người luôn ở bên cạnh mình.
Rốt cuộc cũng đến đại chiến nhân ma, bọn hắn góp sức giúp tông môn chiến thắng.
Đứng giữa ngàn vạn săn đón, bọn hắn chọn lui về Đông Thanh Tông, được người ta gắn lên hai chữ “tiên tôn”, nhưng chỉ có chính mình biết, quá khứ có bao nhiêu máu tươi cùng oán hận.
Tử Ngưng nghĩ hắn và Quân Hoa sẽ mãi sống trong ràng buộc như vậy, cho đến khi Khuynh Diễm xuất hiện.
Cô ở bên cạnh Quân Hoa, như con vật xấu xí mà năm xưa hắn nuôi, làm Tử Ngưng không thể xuống tay giết.
Hắn không muốn thứ Quân Hoa trân trọng lần nữa bị phá hủy bởi hắn.
Sau này Tử Ngưng phát hiện, Khuynh Diễm không phải con vật nhỏ, cô không yếu đuối cần Quân Hoa bảo vệ, mà cô mạnh mẽ kiêu ngạo, luôn vững vàng bảo vệ Quân Hoa.
Tử Ngưng hỏi Khuynh Diễm, tại sao cô phải ngăn cản đại chiến nhân ma, đây không giống loại chuyện mà người như cô sẽ làm.
Lúc đó Khuynh Diễm nói, cô làm gì thì mắc mớ gì tới hắn!
Kiểu ăn nói khiến người ta muốn động thủ!
Nhưng sau đó Tử Ngưng biết, Khuynh Diễm ngăn đại chiến nhân ma, là vì Quân Hoa.
Nếu đại chiến xảy ra, Quân Hoa bị khế ước không chế phải đứng lên chiến đấu cho bách tính, nhưng trong lòng hắn lại chưa từng tình nguyện.
Chỉ vì để Quân Hoa không bị ép buộc làm điều hắn không muốn, cô không ngại gánh tội danh phản bội, đứng về phía ma tộc để dàn xếp tất cả.
Tử Ngưng hỏi Khuynh Diễm, tại sao cô không làm Ma Vương mà lại đến trấn Thanh Trì cũ nát.
Lúc đó cô nói, “ta giàu, ta thích ở chỗ nào liền ở chỗ đó“.
Nhưng Mộc Bối đã kể với hắn, trong đêm Trung Thu, Quân Hoa nói Tuyệt Tình Phong rất lạnh, ngôi nhà nhỏ kia mới ấm áp.
Khuynh Diễm đã hỏi Mộc Bối có phải sức khỏe Quân Hoa có vấn đề không, rõ ràng cô thấy căn nhà nát gió lùa kia còn lạnh hơn Tuyệt Tình Phong, hắn thấy ấm chứng tỏ hắn có bệnh rồi.
Nhưng cuối cùng cô vẫn mang Quân Hoa về trấn Thanh Trì.
Tử Ngưng cảm thấy Khuynh Diễm rất đáng ghét, cô còn kiêu ngạo hơn cả hắn, nhưng chuyện cô đối tốt với Quân Hoa thì không ai có thể phủ nhận.
Hắn nhớ lần cuối cùng trông thấy hai người họ, là khi Khuynh Diễm bắt yêu thú phá hoại ruộng đất ở trấn Tranh Trì, rồi cô tự vùi mình vào biển lửa.
Lúc Quân Hoa chạy đến, Tử Ngưng đã khuyên hắn đừng vào, vào rồi sẽ không thể trở ra.
Nhưng Quân Hoa nói, từ lúc sinh ra, hắn chưa từng được sống.
Người cho hắn sự sống là Khuynh Diễm, cô là sinh mệnh của hắn, nếu cô ra đi, hắn tình nguyện đi cùng cô.
Vì cô mà sinh, vì cô mà diệt.
“Sư phụ, người lại không lo luyện đan mà ngồi đó lười biếng gì vậy?” Mộc Bối ôm xiên thuốc đi tới hỏi.
“Đồ đệ bất hiếu nhà ngươi, rốt cuộc ta là sư phụ hay ngươi là sư phụ?” Tử Ngưng nhảy dựng hét lên.
“Ta mà sinh ra sớm hơn, thì ta đã là sư phụ rồi!” Mộc Bối không chịu thua cãi lại, sau đó chợt trở nên buồn bã.
“Nha đầu lừa đảo mà ở đây, nàng đã giúp ta đánh sư phụ, còn có cả sư bá...”
“Ngươi nhắc hai người đáng ghét đó làm gì? Chỉ biết chọc tức lão tử!”
“Ta nhớ nàng, rất nhớ rất nhớ! Sư phụ vô tình bạc nghĩa, ta không muốn nói chuyện với người!” Mộc Bối tức giận, hốc mắt đỏ lên, quay lưng chạy đi.
Tử Ngưng ngẩng đầu nhìn về trấn Thanh Trì, bạch y trên thân khẽ bay trong gió.
Ta từng chán ghét một kẻ câm, nhưng hắn lại là người mà ta nhiều năm gắn bó.
Ta từng cho rằng chuyện tốt đẹp nhất là thắng toàn thiên hạ, nhưng sau tất cả, được làm sư đệ hắn mới là chuyện tốt đẹp nhất đời ta. — Tử Ngưng.