“Đại tỷ, tỷ đến rồi!” Lương Khải cười tươi rói chạy ra đón Khuynh Diễm, vẻ mặt nịnh nọt chẳng khác gì tú bà thanh lâu mời chào khách.
Bộ dáng thật có tiền đồ nha!
Mẹ nó!!
Cần ta mở một cái thanh lâu cho mi luôn không??
“Tần Ưu đâu?” Khuynh Diễm lùi lại, vẫn nên cách xa tên tú bà đầu xanh đầu đỏ này một chút.
Lương Khải cười nháy mắt với Khuynh Diễm, kín đáo nhét chìa khóa phòng vào tay cô.
Khuynh Diễm rùng mình, nắm chặt chìa khóa, bước đi oai hùng như sắp xông ra chiến trận.
Đi được hai bước, cô quay đầu lại, hỏi: “Thuốc là do cậu hạ?”
“Không phải đâu Đại tỷ, đệ sao có thể xuống tay tàn nhẫn với một thiếu niên như thế?” Lương Khải trừng mắt nhìn Khuynh Diễm, cứ như cô vừa đổ cho hắn một tội danh rất khủng khiếp.
Nhìn vẻ mặt mi như vậy, ta cũng suýt tin tên tú bà mi là người tốt đấy!
“Nói cho rõ.” Khuynh Diễm ngừng một chút, cô sợ mình sẽ không nhịn được mà đập chết hắn.
Lương Khải vội vàng kể lại ngắn gọn nhất có thể, hắn không muốn làm lỡ thời khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng của Đại tỷ.
Lần trước hắn đắc tội với Khuynh Diễm, sợ cô dục hỏa tắt nghẽn mà trị tội hắn, cho nên hắn đã theo dõi Tần Ưu suốt một tuần qua.
Mục đích rất rõ ràng – chờ cơ hội bắt cóc Tần Ưu.
Tối hôm nay, hắn phát hiện Tần Ưu bị nhóm người kì quái mang đi, hắn sao có thể trơ mắt nhìn con mồi bị người khác phỏng tay trên? Thế là Lương Khải cùng đồng bọn lập tức đuổi theo.
Thấy đám người này mang Tần Ưu vào bar Elip, bọn Lương Khải liền nhân cơ hội quán bar đông đúc, lén kích động gây náo loạn, Tần Ưu nhanh chân chạy trốn.
Lương Khải đuổi theo, thấy Tần Ưu gục ngã bên ngoài, hắn đến gần thì phát hiện trạng thái Tần Ưu không đúng lắm, người nóng rực, khóe mắt đỏ ửng, mang dấu hiệu động tình.
Đây không phải bị bỏ thuốc thì còn là gì nữa?
Lương Khải mừng quýnh lên, đúng là mỡ dâng miệng mèo, hắn lập tức kéo Tần Ưu đến khách sạn Tương Lân, cuối cùng là gọi Khuynh Diễm đến làm thịt.
Khuynh Diễm nghe xong suýt thì bị co giật. Trong mắt tên đần này người cao quý như cô chính là kẻ động chút liền bắt cóc người khác? Ác nữ thèm thịt đến phát điên?
Hệ Thống lặng lẽ gật đầu như giã tỏi, chính là như vậy đấy, kí chủ còn đáng sợ hơn ác nữ gấp vạn lần.
Lương Khải cảm thấy Khuynh Diễm đột nhiên trở nên cực kỳ hung dữ, hắn nhanh chóng lùi lại hai bước, cuối cùng dứt khoát quay đầu bỏ chạy, trước khi đi còn hét lên.
“Chúc đại tỷ cùng tỷ phu một đêm mặn nồng!”
Đại tỷ thật đáng sợ! Đêm nay ủy khuất cho tỷ phu rồi, cùng là nam nhân với nhau, hắn cho tỷ phu một giọt nước mắt cổ vũ.
Dù chỉ là nước mắt cá sấu thì cũng là thành ý của hắn, mong tỷ phu có thể cầm cự đến sáng mai. Bảo trọng!
Khuynh Diễm nhướng mày.
Tỷ phu? Ai là tỷ phu?
Đồ tú bà thanh lâu! Mi có giỏi thì đứng lại nói cho rõ ràng! Bà đây băm chết mi!
—
Khuynh Diễm đi đến trước cửa phòng, chần chờ một lúc, mở cửa tiến vào.
Căn phòng chìm trong bóng tối, cô mơ hồ nhìn thấy thân ảnh thiếu niên đang cuộn tròn ở chân giường. Hắn chôn mặt vào đầu gối, hai tay ôm chặt lấy chân, trông hết sức đáng thương.
Rốt cuộc cô nên giải quyết thế nào?
Đau đớn thế này chẳng khác nào sống không bằng chết.
Cô lại không thể làm rơi...
[Kí chủ, cô đang tiếc hận cái gì?] Thấy người ta đáng thương liền động lòng muốn giết, đây là thứ bệnh gì?
Khuynh Diễm đóng cửa phòng, nhấc chân đi về phía Tần Ưu.
Đến khi chỉ còn cách hắn hai bước, cô dừng lại, duỗi tay nắm lấy cánh tay hắn, kéo người dậy.
Ánh sáng lạnh lóe lên, lưỡi dao sắc nhọn lướt qua khóe mắt Khuynh Diễm.
Leng keng...
Kim loại lạnh lẽo rơi xuống sàn nhà băng lãnh, vang lên âm thanh chói tai.
Khuynh Diễm một tay nắm lấy cánh tay Tần Ưu, một tay bẻ cổ tay hắn, hất văng con dao ra.
Suýt chút nữa bị tên này hủy dung rồi, vậy mà phút trước cô còn thấy hắn đáng thương!
Kẻ muốn hủy dung cô đều phải...
[Đại nhân vật, hủy diệt thế giới, hiến dâng linh hồn!] Hệ Thống vội vã cắt ngang suy nghĩ nguy hiểm của Khuynh Diễm.
“Đại nhân vật thì sao? Hắn suýt hủy hoại dung mạo của ta đấy!”
[Đại nhân vật, hủy diệt thế giới, hiến dâng linh hồn!] Hệ Thống tiếp tục lặp lại từ khóa: [Kí chủ đã bớt điên rồ chưa? Chưa thì ta niệm cho cô nghe lần nữa!]
“Đại nhân vật thì có thể hủy dung ta?”
[Đại nhân vật, hủy diệt thế giới, hiến dâng linh hồn!] Nó có thể niệm hoài niệm mãi, niệm cho đến khi thế giới sụp đổ, niệm cho đến khi kí chủ phát điên, niệm cho đến khi nó và kí chủ đồng quy vu tận!!
Khuynh Diễm: “...”
[Đại nhân vật, hủy diệt thế giới, hiến...]
“Câm miệng!” Sao cô lại không sớm phát hiện Hệ Thống này có bệnh chứ?
[...] Quá khen! Chính là bệnh do cô lây đó!
[Đại nhân vật, huỷ...]
“Một chữ một nhát dao.” Khuynh Diễm liếc mắt cảnh cáo.
[...] Mười một nhát dao thì đại nhân vật ngủm củ tỏi là cái chắc! Bản Hệ Thống lựa chọn phương án câm miệng.