“Đại tỷ, cần gỡ bài viết không?” Lương Khải lo lắng hỏi.
“Không cần.”
Ảnh Tần Ưu không xấu, ảnh ta cũng rất đẹp.
Bài viết này còn đặc biệt đánh bóng hình tượng của ta nữa đó!
[Kí chủ, cô có chút lương tâm đi! Thế giới sắp bị hủy trong tay cô rồi đấy!] Hệ Thống ôm đầu gào thét.
“Ta không có năng lực hủy diệt thế giới.” Khuynh Diễm nhanh chóng phản bác.
[...] Kí chủ nói bằng giọng tiếc hận như thế là có ý gì?
“Đại tỷ, không xóa bài thật à?” Lương Khải không nắm chắc hỏi lại.
Khuynh Diễm không hiểu: “Tại sao phải xóa? Đây cũng đâu phải sự thật.”
Lương Khải: “...” Thiếu niên mới lớn đều mong manh dễ vỡ, không phải ai cũng trâu như Đại tỷ đâu!
“Ai đăng bài?”
“Là một tài khoản nhỏ vô danh, nhưng trong lịch sử tin nhắn, đã từng liên lạc với Tần Như Mộng.”
Vừa thấy bài viết Lương Khải đã lập tức điều tra, mạng nội bộ hắc bang hắn còn xâm nhập được, diễn đàn trường học chỉ là cỏ rác.
Khuynh Diễm nghe xong liền muốn lật bàn.
Đám gà hắc bang phế vật!
Cô giúp bọn chúng tạo phản chỉ trong một đêm, bọn chúng thì hay rồi, mỗi cái Tần gia nhỏ nhoi cũng làm không xong.
Cuối tuần phải đi đốt chuồng gà thu nợ.
Lương Khải quan sát xung quanh, thảng thốt phát hiện ra một chuyện quan trọng.
“Đại tỷ, vợ của tỷ đâu?”
Vợ của ta?
Ta có vợ khi nào?
Khuynh Diễm mờ mịt: “Ai?”
“Vợ của tỷ, Tần Ưu đó.”
“Hắn thành vợ ta khi nào?” Sao ta không biết nhỉ? Ta nhớ đâu có!
“Tỷ không cho đệ gọi anh ấy là tỷ phu, rõ ràng ám chỉ đệ gọi anh ấy là tẩu tử.” Lương Khải nháy nháy mắt: “Đệ hiểu mà!”
!!!
Hiểu cái đầu khỉ nhà mi!!
“Vợ của tỷ đâu, đại tỷ?” Lương Khải lại hỏi, vẻ mặt còn có chút nôn nóng.
Tên ăn vạ kia? Hắn ở đâu nhỉ?
Khuynh Diễm hồi tưởng lại.
Sáng nay Tần Ưu cùng cô đến trường, cô ngủ gật, hắn ngồi bên cạnh nghe giảng.
Sau đó... sau đó cô ngủ hơi say, hắn rời đi cô cũng mặc kệ.
“Chắc là đi giải quyết nhu cầu.” Khuynh Diễm đoán bừa.
“Tỷ chắc chứ?” Lương Khải nghi ngờ. Biểu cảm của Đại tỷ không hề chắc chắn chút nào.
Khuynh Diễm: “...” Là con gái, không thể nói không chắc!
Khuynh Diễm nhấc điện thoại gọi vệ sĩ, cô đã sớm phân phó bọn họ theo sát Tần Ưu, tránh cho hắn đi lung tung bị bắt nạt lại chạy về tìm cô ăn vạ.
Lương Khải đứng bên cạnh, nghe Khuynh Diễm nhàn nhạt nói chuyện điện thoại, giọng thản nhiên không chút lo lắng.
“Tần Ưu đang ở đâu?”
“Tần gia?”
“Hắn đến đó từ lúc nào?”
“Trông chừng hắn cho tốt.”
Khuynh Diễm tắt máy.
“Sao rồi Đại tỷ?” Lương Khải nhao nhao hỏi.
“Hắn về thăm nhà, cậu khẩn trương cái gì?”
Hắn là vợ của mi chắc? Hắn cũng không đến ăn vạ mi đâu! Mi ồn ào cho ai xem?
Lương Khải: “...” Đại tỷ có chắc là vợ tỷ chỉ về thăm nhà không?
“Tỷ không đến Tần gia một chuyến sao?”
“Tại sao phải đến?” Khuynh Diễm không hiểu. Chuyện này liên quan gì tới cô?
Lương Khải rối rắm. Câu hỏi này trả lời thế nào?
Hắn cảm thấy Đại tỷ rất thông minh, giải quyết mọi thứ đều dứt khoát.
Nhưng có vài chuyện cô lại như cái hiểu cái không, muốn thuyết phục cô cực kỳ khó khăn, trọng điểm là cô không thèm lắng nghe người khác.
“Đại tỷ, tỷ đi đâu vậy?” Sao đang nói chuyện lại bỏ đi thế?
“Đến Tần gia.” Khuynh Diễm bực bội.
Lương Khải tròn mắt. Không phải nói là không đến sao?
Xem ra Đại tỷ thật sự là người ngoài lạnh trong nóng nha!
Đi thôi! Đi cứu vợ Đại tỷ!
Năm phút sau.
Lương Khải trân trối nhìn theo chiếc xe vừa lao vút đi, làn khói đen lạnh lùng phun vào mặt.
Đại tỷ thật nhỏ nhen, làm anh hùng cứu mỹ nhân cũng không chia cho hắn một vé.
Trước khi đi Đại tỷ nói gì ấy nhỉ?
À đúng rồi, tỷ ấy bảo hắn lập tức xóa bài trên diễn đàn trường.
—
Khuynh Diễm bực bội ngồi trên xe, cô cũng không rảnh rỗi chạy đến Tần gia, về lớp ngủ không sung sướng sao?
Nhưng Hệ Thống chết tiệt cứ nhai đi nhai lại bài ca hủy diệt thế giới.
Hủy cái gì chứ? Nó không thấy mấy hôm nay bông hoa nhỏ rất ngoan sao?
[Kí chủ, cô chỉ đi nhìn một chút, nhìn xong liền về ngay, sẽ không mất nhiều thời gian đâu.] Hệ Thống mềm giọng nói ngon nói ngọt.
[Cô mà không đi, đại nhân vật ở Tần gia bị bắt nạt, hắn sẽ lại ăn vạ cô đó nha!]
Khuynh Diễm trầm mặc. Tần Ưu chịu thiệt thòi, tại sao cô phải phụ trách?
[Vì một tương lai không mất linh hồn, kí chủ cố lên!]
Cố cái đầu nhà mi!
[...] Cuối cùng vẫn bị mắng. Hệ Thống thút thít ôm lấy thân mình.
– –
Tần gia.
Tần Ưu đi chân trần đứng trên mặt đất, áo sơ mi xẹt qua mấy vết rách, da thịt rướm máu chồng chất vết tích bị roi đánh.
Hắn âm trầm cúi đầu, tay siết chặt cán dao, hắc ám cuộn trào trong đáy mắt.
Tần Lĩnh nằm trên sàn nhà, ôm chặt vết thương ở bụng, máu tươi không ngừng nhuộm đỏ nền gạch trắng toát. Vẻ mặt ông ta hoảng hốt, ánh mắt bàng hoàng không thể tin.
Tần Ưu thế mà dám đâm ông ta!
Một đứa bé từ nhỏ luôn bị đánh đập, chỉ biết khuất phục chịu đựng, lại có ngày dám dùng dao đâm vào người ông ta!
Ai cho nó cái quyền phản kháng? Ông ta là cha nó, cả đời nó đều phải quỳ gối trước ông ta!
Tần Lĩnh phẫn hận, con ngươi vằn lên tia máu.
Ở một góc của căn phòng, bà Tần và Tần Như Mộng đang bám vào nhau, đáy mắt chỉ còn lại sợ hãi và hoảng loạn.
Tần Ưu như dã thú đang phát điên, như ác quỷ khát máu đang đòi mạng.
Tần gia suy sút, đã không còn vệ sĩ từ lâu, cả biệt thự chỉ có bọn họ.
Rõ ràng Tần Ưu chủ động đi tìm Tần Như Mộng, đề nghị cùng về Tần gia. Bọn họ tưởng hắn đồng ý giao ra gia sản Liễu gia, mới vội vã đón hắn về.
Ai biết lúc Tần Lĩnh bảo hắn lừa gạt Khuynh Diễm, mắng cô ta là một con nhóc ngu xuẩn, Tần Ưu lại lao đến đánh cả cha hắn.
Tần Lĩnh rút roi da quất vào người Tần Ưu, liền bị hắn dùng dao đâm một nhát vào bụng.
Ánh mắt âm trầm của hắn khiến bọn họ hoảng loạn, bà Tần và Tần Như Mộng cả người run rẩy, cổ họng như bị bóp nghẹt, không dám chạy, cũng không thốt nổi một lời kêu la.