Trong căn phòng hỗn loạn đổ nát, tiếng roi mạnh mẽ quất vào da thịt, vang lên âm thanh chát chúa đau nhức.
Tần Lĩnh nằm co quắp trên mặt đất, dưới thân là vũng máu đỏ tươi. Trán ông ta đổ đầy mồ hôi, miệng bị buộc chặt, muốn kêu rên cũng chỉ có thể phát ra tiếng “ư ư”, chật vật khổ sở.
Trên ghế sofa, thiếu niên đang tựa đầu vào vai thiếu nữ, đôi mắt hắn bị một bàn tay nhỏ nhắn che lại.
Khuôn mặt thiếu niên tinh xảo nhu thuận, dáng vẻ thuần khiết vô hại, như con mèo nhỏ đang say giấc.
Thiếu nữ nhàn nhạt lười nhác, môi cong cong rực rỡ, thờ ơ quan sát tràng cảnh bạo lực phía bên kia căn phòng.
Ở cùng một không gian, nhưng lại như hình thành hai thế giới, đối lập đến cổ quái.
“Sở Khuynh Diễm, cô muốn đánh chết người sao?” Tần Như Mộng run run hỏi.
Khuynh Diễm nhoẻn miệng đáp: “Không, đây là đánh sống.”
“...” Tần Như Mộng nghẹn lời.
Mất một lúc sau, cô ta mới tìm lại được tiếng nói: “Tần Ưu chỉ là tên con hoang, hắn lừa gạt cô, cô còn giúp hắn. Sở Khuynh Diễm, chuyện cô đang làm thật quá ngu xuẩn!”
Khuynh Diễm cảm thấy thân thể người bên cạnh hơi run lên, rất khẽ, nếu không phải hắn đang dựa vào cô thì cô cũng không nhận ra.
Cô đưa tay chạm vào lưng Tần Ưu, hơi vuốt vuốt, lại nhẹ xoa xoa.
Tần Ưu lập tức an tĩnh lại, đôi mắt hắn chớp chớp, như mê man không rõ.
Khuynh Diễm đang che mắt Tần Ưu, lông mi mỏng như cánh bướm khẽ phớt qua lòng bàn tay cô, có chút ngứa.
Cô không cho hắn nắm tay, ai bảo hắn không chịu ra ngoài rửa tay. Tay không sạch là không được nắm! Cô rất nghiêm khắc!!
Chỉ là khí thế ăn vạ của hắn đột nhiên trở nên cường đại, Khuynh Diễm nghĩ nghĩ một hồi, quyết định để hắn tựa đầu vào vai cô, nhưng tuyệt đối không được nắm tay! Quá bẩn!
[Kí chủ, trên người đại nhân vật cũng đầy vết thương mà.] Hệ Thống cất giọng non nớt thắc mắc.
“Máu của hắn.”
[Máu của đại nhân vật thì sao a?] Hệ Thống tiếp tục giả ngu.
“Không bẩn.”
[Tại sao lại không bẩn nha kí chủ?] Hệ Thống cố gắng dẫn dắt.
Khuynh Diễm trầm mặc không đáp.
Không phải cô đang suy nghĩ, mà là bản thân cô cũng không hiểu.
Tại sao máu của hắn lại không bẩn?
Chắc là vì hắn đẹp.
Đẹp thì máu cũng sạch.
[...] Nó tốn công nói cả buổi, đây là thứ kí chủ có thể nghĩ ra?? Gỗ mục không thể đẽo thành đồ quý! Tức chết nó!!
Bà Tần thấy Khuynh Diễm im lặng, liền cho rằng cô bị lung lay trước lời Tần Như Mộng, bà ta vội vàng chia rẽ.
“Con gái à, con mau dừng lại đi, nếu không sẽ càng làm càng sai. Tiểu Ưu tuy là một tay bác nuôi lớn, nhưng Tiểu Ưu giống mẹ nó, bác cũng không thể bênh vực.”
“Tiểu Ưu từ nhỏ đã thường xuyên đi vay tiền, lừa gạt khắp nơi. Con gái, con còn nhỏ, không nên tùy tiện tin tưởng người khác.”
Miệng lưỡi của bà Tần thế này cũng không phải ngày một ngày hai, bà ta luôn tỏ vẻ bênh vực Tần Ưu, nhưng thật ra là gián tiếp kéo thêm thù hận cho hắn.
Khuynh Diễm cười đến khoa trương, ngạc nhiên hỏi: “Sao tôi lại nhớ người đi vay tiền là Tần Nam nhỉ?”
Bà Tần trong lòng giật mình, ngoài mặt vẫn duy trì vẻ hiền hậu: “Có phải Tiểu Ưu đã nói với con không? Con đừng tin, đó không phải sự thật.”
“Tiểu Nam nhà bác rất ngoan, chưa bao giờ gây ra chuyện xấu gì. Con hãy tin tưởng bác, bác chỉ không muốn một cô gái tốt như con phạm sai lầm.”
“Tin tưởng bà?”
Khuynh Diễm cười nhạt, ra hiệu vệ sĩ mang Tần Lĩnh đến, nhấc chân đá vào người ông ta.
“Đây là kết cục của việc tin tưởng bà.”
Vẻ mặt bà Tần mê man, không rõ Khuynh Diễm có ý gì. Vài giây sau, bà ta trừng mắt hoảng sợ nhìn Tần Lĩnh.
Người đàn ông toàn thân nhếch nhác, vết roi chồng chéo trên da thịt, quần áo rách đến không ra hình dạng, bụng ướt đẫm máu, giữa lòng bàn tay còn cắm một cây dao.
Mắt ông ta đỏ ngầu, miệng bị bịt chặt, khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc, đến giãy giụa cũng không còn sức, nằm trơ trên đất mặc người bố trí.
Khuynh Diễm giơ ngón tay chống lên cằm, nhàn nhạt hỏi: “Biết tại sao các người có kết cục như hôm nay không?“. Truyện Đô Thị
“Tại sao?” Bà Tần sợ hãi hỏi theo bản năng.
“Bởi vì...” Thiếu nữ môi đỏ cong cong, cường điệu phun ra một chữ: “Ngu!”
Ta chỉ định chơi bọn mi một chút, bọn mi lại tìm chết động vào hắn!
Hại ta phải đích thân đến đây, nhè tấm vai èo uột ra cho hắn ăn vạ.
Mẹ nó không phải bọn mi ngu thì là gì?
“Sở Khuynh Diễm, cô mắng ai?” Tần Như Mộng hét lớn chất vấn.
“Mắng cô! Mắng cả nhà cô! Thế nào, cô làm gì được tôi?”
Tại sao lúc nào Sở Khuynh Diễm cũng là bộ dạng kiêu ngạo này? Tại sao Sở Khuynh Diễm chỉ cần dùng một ngón tay đã có thể đè đầu người khác? Tần Như Mộng không phục!
“Đứa con hoang Tần Ưu là một con quỷ, đến cha mình cũng dám giết, đến gia đình mình cũng dám hủy hoại! Cô nghĩ cô sẽ có kết cục khác sao? Một ngày nào đó hắn cũng sẽ giết cô! Ha ha ha! Ha ha ha!”
Tần Như Mộng gào thét như đang phát điên, ngoác miệng cười lớn, nước mắt đọng trên má, làm chảy đi lớp phấn trang điểm, bê bết thảm hại.
Khuynh Diễm chán ghét muốn đứng dậy đánh cô ta một trận.
Vì sao? Xấu mà còn nói nhiều, đánh!
Hệ Thống: [...] Lý do đánh người của kí chủ chỉ để tượng trưng, không cần nghe làm gì.
“Buông ra.” Khuynh Diễm thấp giọng nói nhỏ với người bên cạnh.
Hắn đột nhiên ôm ta làm gì? Muốn siết chết ta sao?
Tần Ưu lại càng ôm Khuynh Diễm chặt hơn, thân thể hắn phát run, đầu vùi mạnh vào hõm vai cô.
Mẹ nó!!
Thế này bảo ta làm sao đi đánh người?
Khuynh Diễm bực bội, bực bội, càng ngày càng bực bội.
Cô liếc mắt nhìn Tần Như Mộng: “Xấu chết đi được!”
Tần Như Mộng đang cười điên cuồng, lập tức im bặt. Sở Khuynh Diễm mắng cô xấu? Sở Khuynh Diễm dám mắng cô xấu!!
“Xấu như vậy mà cũng lừa gạt được Bùi Lâm, nam chính... khụ, nam nhân có mắt như mù.” Khuynh Diễm cắm thêm một cây đao.
“A Lâm?” Tần Như Mộng nghi hoặc, giây tiếp theo trừng to mắt phẫn nộ.
“Sở Khuynh Diễm, là cô làm phải không?” Chắc chắn là cô ta, cô ta đã nói cho A Lâm biết sự thật, A Lâm không cần cô nữa! Là do cô ta!
“Cô nói chuyện nào? Bắt cóc Tần Nam, làm Tần gia phá sản, hay tiết lộ tin tức cho Bùi Lâm?”
Làm nhiều chuyện hành thiện tích đức như thế, ta không chắc mi muốn hỏi cái nào.