Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 156: Chương 156: Tà Ma Ngoại Đạo (11)




Khuynh Diễm xem mấy lão già tu chân múa mép như xem khỉ diễn trò, ánh mắt thản nhiên của cô làm bọn họ cực kỳ không thoải mái.

Tu Chân Giới quan trọng thể diện, các trưởng lão không thể gào lên như thường dân thô tục, cũng không được tùy tiện tấn công đồng đạo.

Bọn họ kích động Khuynh Diễm là để từ phản ứng của cô tìm ra cớ bắt bẻ, như vậy mới khiến Nguyên Cát lùi lại nhường đường cho họ vào phòng cô tra xét.

Nhưng từ đầu đến cuối Khuynh Diễm vẫn luôn thong dong trấn định, chỉ có bọn họ là người ồn ào.

Cô đứng đó cao cao tại thượng nhìn họ, khiến họ trông chẳng khác nào kẻ thấp kém đang với lên cô.

Các trưởng lão tự thấy mất mặt nên dần an tĩnh lại, âm thanh ồn ào cũng nhỏ đi.

Lúc này Khuynh Diễm mới chậm rãi lên tiếng: “Chỉ cần mở miệng thề liền chứng minh được trong sạch, vậy xử án còn cần chứng cứ làm gì?” Bị ngu à?

“Nhưng nếu các ngươi thích chơi thề độc...” Khuynh Diễm hào sảng phất tay: “Vậy thì đến! Xếp hàng đi, từ nhỏ đến lớn, từ thấp đến cao, từng người lần lượt thề.”

Mọi người: “...” Xếp hàng thề cái gì? Án mạng không phải là trò trẻ con!

“Sao còn đứng đó? Bắt đầu thề đi, thề xong rồi thì ai về phòng nấy, tản ra an nghỉ.” Khuynh Diễm mỉm cười hối thúc.

“Hồ nháo! Điều tra ma tu là chuyện đại sự, không phải chỗ cho ngươi làm loạn!” Trưởng lão vô danh nào đó quát lớn đe dọa.

“Này lão già, ta là đồ đệ của tên... Quân tiên tôn, từ lúc gặp ta đến giờ không hề thấy các ngươi hành lễ, lại còn dám nói ta hồ nháo? Vai vế bị các ngươi ăn hết rồi à?”

Đám yêu quái muốn xông lên ức hiếp ta?

Nghĩ ta ăn chay chắc?

Thời điểm bổn đại tiên hoành hành khắp Tam giới, không biết lũ phàm nhân các ngươi còn mặc bỉm bò lết ở chỗ nào!

Hệ Thống: [...] Kí chủ nhập vai hơi lố rồi, lại còn thật sự xem mình là thần tiên.

Các trưởng lão bên kia đều cứng ngắc lại.

Không phải bọn họ không nhớ thân phận Khuynh Diễm, mà là bọn họ xem thường tư chất Ngũ Linh Căn nên mới cố ý phớt lờ cô.

Mọi người đều ngầm hiểu lẫn nhau lấy đông hiếp yếu, dù sao cũng chỉ là một tiểu hài tử, sẽ không biết nói lời phản kháng.

Nhưng hiện tại Khuynh Diễm đã chủ động đề cập, ở đây còn có Nguyên Cát, nếu họ vẫn tiếp tục giả vờ sẽ là không tuân thủ đạo nghĩa.

Người của Tu Chân Giới, kị nhất là vô pháp vô thiên, dù trong lòng có chán ghét cỡ nào, bên ngoài vẫn phải tỏ ra mối quan hệ của chúng ta rất tốt đẹp.

“Khuynh Diễm đạo hữu, cái chết của tiểu đệ tử quá bất ngờ, nên bọn ta nhất thời thiếu sót, vẫn mong đạo hữu rộng lòng bỏ qua.” Trưởng lão thu lại khí thế, vô cùng có lễ nhận lỗi.

“Đúng vậy, hy vọng Khuynh Diễm đạo hữu nể tình không trách bọn ta.”

“Quân tiên tôn luôn thấu hiểu đạo lý, ta tin rằng đồ đệ của ngài cũng...”

“Ta hẹp lòng, không muốn bỏ qua.” Khuynh Diễm ngắt lời, cười nhạt hỏi: “Thế nào? Lại đe dọa xông vào phòng ta à?”

Các trưởng lão: “...” Cô có hiểu lễ nghĩa không?

Người khác đã chủ động nhận lỗi, cô còn muốn tính toán?

Hành vi nhỏ mọn không khác gì đám ma tu đê hèn!

Thường Lân thấy tình hình dần không theo ý hắn, vội cố lôi kéo lần nữa: “Đồng Khuynh Diễm, ngươi...”

Khuynh Diễm không cho hắn cơ hội nhiều lời: “Một đệ tử như ngươi, đủ tư cách nói chuyện với ta?” Ta buồn ngủ, không rảnh chơi tiếp.

Thường Lân: “...” Cô lại xem thường hắn?

Lần này có gia gia, ông nhất định sẽ thay hắn trừng trị cô!

“Nhắc mới thấy lạ, người chết là đệ tử Vân Minh Tông, nhưng tiểu bảo bối Hoàng Hạc Tông lại nhiệt tình như vậy, ngươi là hung thủ sao?” Khuynh Diễm thẳng thắn nói ra nghi ngờ.

Trưởng lão Hoàng Hạc Tông cau mày bênh vực: “Chuyện này nghiêm trọng, ngươi không có chứng cứ thì đừng tùy tiện vu cáo người khác.”

“Lúc nãy các ngươi chèn ép ta, có chứng cứ sao?” Thấy ta hiền lành thiện lương nên được nước làm tới à?

Mọi người: “...” Bọn họ chỉ muốn vào phòng cô một chút, có cần nhắc mãi như vậy không? Dù không hài lòng thì vẫn nên chừa lại mặt mũi cho người khác chứ.

Khuynh Diễm tiếp tục hỏi Thường Lân: “Tiểu bảo bối nỗ lực xét phòng ta như vậy, đã bỏ vật gì vào vu oan ta sao?”

Sắc mặt Thường Lân nhất thời tái nhợt. Chẳng lẽ cô đã phát hiện? Không thể nào!

Nhưng lỡ như cô thật sự biết, vậy tiếp theo hắn phải làm sao đây? Gia gia... gia gia ở đâu?

Các trưởng lão nhìn phản ứng của Thường Lân, không khỏi mơ hồ cảm thấy hắn có vấn đề, nhưng họ còn chưa kịp tra hỏi thì một lượng lớn hắc khí đã đột ngột xông đến.

Trong không gian mơ hồ vang lên âm thanh gào khóc, tàn ảnh oan hồn tứ phía bủa vây.

Thứ này trông thì đáng sợ, nhưng cũng chỉ có có tác dụng hù dọa chứ không thật sự khó đối phó.

Nhưng xui xẻo là nơi đây chỉ toàn tiểu hài tử nhỏ tuổi nhát gan, lại không có kinh nghiệm chiến đấu.

Bọn họ sợ hãi tranh nhau chạy trốn, mà các trưởng lão không thể vừa đánh vừa trấn an, hiện trường nháy mắt biến thành hỗn loạn.

Khuynh Diễm an tĩnh lui vào trong góc, ban đầu cô còn né tránh, nhưng không biết về sau nghĩ gì lại giơ tay bắt lấy hắc khí.

Từng sợi xoay tròn trong lòng bàn tay cô, Khuynh Diễm nhíu mày bóp rồi lại bóp, bóp đến cực kỳ hăng say.

Đến một sợi bóp một sợi, đến một đám bóp một đám, còn là loại bóp vô cùng bạo lực.

Hắc khí nửa đường tiến về Khuynh Diễm đều lần lượt bẻ lái quẹo sang chỗ khác, tận lực tránh xa cô như tránh xa tên biến thái.

Góc y phục vàng nhạt lóe lên, Khuynh Diễm thẳng chân đạp tới.

Thường Lân hơi lùi về sau, bàn tay siết chặt ngọc bội, lại lần nữa nhào qua.

Khuynh Diễm nhếch môi cười, đứng yên tại chỗ nghênh đón hắn.

Thường Lân lo lắng, cô bình thản như thế làm hắn cảm thấy bất an... Nhưng tên đã lên dây, cung không thể không bắn!

Còn có gia gia ở đây, ông sẽ bảo vệ mình!

Thường Lân suy nghĩ mất tập trung, đến khi cỗ lực lượng mạnh mẽ giáng xuống thì hắn đã không kịp né tránh, chân vấp phải bậc cửa.

Cạch!

Ngọc bội rơi xuống lăn trên mặt đất.

Hắc khí trên thân ngọc ồ ạt xông ra ngoài, hoàn toàn đồng dạng với thứ tà khí đang bao vây mọi người...



Nửa canh giờ sau.

Thường Lân quỳ dưới đất, im lặng cúi đầu.

“A Lân, con nói đi, chuyện này là thế nào?” Trưởng lão Hoàng Hạc Tông nghiêm giọng chất vấn.

Thường Lân ngẩng đầu nhìn Khuynh Diễm, muốn kéo cô xuống nước. Nhưng vừa đối diện với nụ cười của cô, hắn liền không dám nói loạn.

Chứng cứ ở trên tay hắn, làm thế nào đổ tội cho cô?

Khuynh Diễm lại là người không dễ đối phó...

Thường Lân sợ hãi nhìn vào góc tối, dùng ánh mắt hoảng loạn cầu cứu.

“A Lân, con nói sự thật ra đi, vậy thì vi sư mới có thể giúp con.” Trưởng lão vỗ vai hắn khuyên nhủ.

Thường Lân hơi giằng co, nhưng cuối cùng vẫn kiên quyết không nói.

Không thể phản bội gia gia, ông nhất định sẽ cứu...

Thân thể Thường Lân ngã gục xuống, hắc khí bên trong phun trào ra ngoài, máu từ khóe mắt hắn tuôn chảy, mọi thứ nhanh đến mức không ai kịp phản ứng.

Trưởng lão Hoàng Hạc Tông vội vàng tiến lên, kiểm tra hơi thở của Thường Lân, sắc mặt ông lập tức cứng ngắc, hắn đã chết.

Trong đôi đồng tử mở to của hắn còn lưu lại ba chữ không thể tin, uất ức oán hận, chết không nhắm mắt.

Mọi người bị cảnh tượng này làm cho kinh hãi, tiểu hài tử đều sợ đến khóc lên.

“Gia gia...” Trong góc tối, Mạc Huyền khẽ gọi người bên cạnh, gương mặt trắng bệch không còn huyết sắc.

“Không sao.” Mạc lão giọng hiền từ trấn an, nhưng sâu dưới đáy mắt hiện lên tia ngoan độc.

Thường Lân hành sự phế vật, chết không đáng tiếc.

Dù sao cũng chỉ là đứa trẻ được nhặt về, gọi một tiếng gia gia, liền cho rằng ông thực sự là gia gia hắn?

Chẳng qua chỉ là một con cờ không còn giá trị lợi dụng, nên chết đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.