Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 166: Chương 166: Tà Ma Ngoại Đạo (16)




Tuyệt Tình Phong.

Khuynh Diễm bắt chéo chân ngồi bên bàn đá, tay chăm chỉ lật lật một quyển sách, mắt không rõ là nhắm hay mở... Thật ra là đang nhắm.

“Ngươi đọc đến đâu rồi?” Quân Hoa đột ngột xuất hiện bên cạnh, hỏi tình hình học tập của cô.

“Hả? Ăn cơm sao?” Khuynh Diễm ngẩng đầu.

Quân Hoa nghi hoặc nhìn bàn tay nhỏ nhắn vẫn đang đều đều lật sách.

Tốc độ lật rất ổn định, dù hiện tại cô nhìn hắn, nhưng tay không hề dừng lại, cứ như động tác này đã được lập trình sẵn...

Cho nên tiểu đồ đệ khi nãy là vừa ngủ vừa lật sách?

Khuynh Diễm thấy Quân Hoa nhìn tay mình, lúc này cô mới nhớ ra, trấn tĩnh bỏ xuống, giả vờ vuốt tóc.

Quân Hoa gần đây không biết mắc bệnh gì, từ khi ở Linh Cảnh Sơn về liền chăm chỉ dạy cô tu luyện.

Đã nói hắn tu tiên, cô tu ma, dạy gì mà dạy!

Vậy mà hắn cứ không nghe, bám theo ép cô học các loại trận pháp ngũ hành bát quái.

Học trận pháp làm gì? Gặp trận thì xé trận là xong, suốt ngày nghe tụng niệm mắt trận đau cả đầu.

Nhưng Quân Hoa sống chết bám lấy, Khuynh Diễm phiền đến mức muốn xử lý hắn.

Cuối cùng vì để không đánh mất linh hồn, cô đành qua loa đồng ý.

“Ngươi đã hứa với ta.” Quân Hoa lãnh đạm tố cáo. Vậy mà giờ lại không giữ lời!

“Ta vẫn đang đọc sách mà.” Ta làm gì làm gì? Đừng có trưng cái mặt đơ đó rồi dùng giọng điệu kể oan với ta!

“Ngươi vừa ngủ vừa lật sách.”

“Sư phụ muốn gây sự cũng phải tìm lý do hợp lý một chút. Ai lại có thể vừa ngủ vừa lật sách? Người nói mà không thấy vô lý sao?” Khuynh Diễm nghiêm túc hỏi.

Cô làm gì có khả năng kì quái đó.

Vừa ngủ vừa lật sách, thần tiên sao?

Cô quả thật là thần tiên, nhưng không thể thừa nhận, thừa nhận sẽ bị ăn vạ.

Hệ Thống: [...] Lươn lẹo như cô thì yêu quái chứ thần tiên gì!

Quân Hoa quyết vạch trần đến cùng: “Vậy sách này viết gì?”

“...”

Khuynh Diễm không hoảng một chút nào, mỉm cười: “Sư phụ, ta đói, muốn ăn cơm.”

Đáy mắt Quân Hoa hiện lên mấy phần do dự, cuối cùng vẫn buông chuyện kiểm tra xuống, đi vào trong dọn cơm.

Hắn vừa biến mất, Khuynh Diễm lập tức mở sách ra, dùng tốc độ nhanh nhất lật.

Tay cùng mắt di chuyển nhanh chóng, không dừng lại ở trang nào hơn hai giây... lật nhanh quá đọc không kịp.

Nhìn thấy chữ liền buồn ngủ, cái này cũng quá hành người rồi!



“Ăn cơm.” Quân Hoa đứng ở trước sơn động gọi.

Khuynh Diễm đang chống cằm nhìn mây, thu tầm mắt lại, nhấc chân bước vào.

Cơm nước xong xuôi, câu đầu tiên Quân Hoa hỏi không phải là “thức ăn ngon không” như thường lệ, mà là “sách viết gì“.

Khuynh Diễm nhìn chiếc bàn còn chưa thu dọn, lại nhìn vẻ cứng rắn của Quân Hoa, hắn hôm nay là quyết tâm muốn khảo bài cô.

Khuynh Diễm nhếch môi mỉm cười, không hoảng hốt không hoang man đọc nội dung đến cực kỳ rõ ràng cặn kẽ.

Một quyển sách sao có thể làm khó được cô? Mơ tưởng!

Quân Hoa đầu tiên là nghi hoặc, sau đó lại trở nên nghiêm túc đến lạ kỳ, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, là ta hiểu lầm ngươi.”

“Không sao.” Khuynh Diễm khoát tay tỏ vẻ không tính toán: “Sư phụ tặng ta bảo vật tạ lỗi là được.”

Quân Hoa lập tức gật đầu, nhưng Khuynh Diễm còn chưa kịp vui mừng thì đã nghe hắn nói tiếp: “Ta không ngờ ngươi đọc nhanh như vậy.“. Truyện Teen Hay

Thường thì quyển sách đó ít nhất phải một tháng mới đọc xong.

Khuynh Diễm: “...” Vậy mà hắn còn kiểm tra ta? Hắn đặt bẫy ta sao?

“Lát nữa ta sẽ đưa cho ngươi thêm vài quyển trận pháp.” Tiểu đồ đệ học tốt như vậy, chắc là cô thích.

Khuynh Diễm: “...” Mẹ nó, thì ra thật sự là một cái bẫy!

Quân Hoa đứng lên bắt đầu dọn chén bát, chợt hắn dừng lại, nhắc nhở: “Ngươi nhớ giữ sách cẩn thận, sau này chúng sẽ có ích cho ngươi.”

Khuynh Diễm: “...”

Ta sẽ đem bí mật này sang thế giới theo... không phải, ta sẽ chôn vùi nó theo linh hồn.

Hệ Thống: [...] Đột nhiên nó muốn vụng trộm kể cho sư phụ kí chủ.



Ngày tháng bình yên chậm rãi trôi qua, Quân Hoa đều đặn mỗi sáng đưa cho Khuynh Diễm một quyển sách, sau đó qua chỗ Tử Ngưng học nấu ăn.

Khuynh Diễm chăm chỉ đọc... đốt sách.

Quân Hoa vừa quay lưng đi, cô đến giở sách cũng không thèm, trực tiếp dùng lửa đốt chúng thành tro.

Nhưng chỉ cần Quân Hoa kiểm tra bài cũ, Khuynh Diễm đều có thể đọc cặn kẽ từng chữ.

Biểu hiện của cô rất đứng đắn bình thản, nhưng Quân Hoa luôn có cảm giác Khuynh Diễm đã làm chuyện xấu.

Chỉ là hắn không có chứng cứ, còn Khuynh Diễm lại học hành vô cùng tốt, mỗi lần đều là hắn nhận lỗi rồi đưa pháp bảo quý giá tạ lỗi cô.

Khuynh Diễm ngày ngày nằm phơi nắng, rảnh rỗi lại đi trêu chọc tiểu đệ tử Đông Thanh Tông, bòn rút công quỹ của Nguyên Cát.

Cứ thế trôi qua tám năm sóng yên gió lặng.

Buổi chiều nắng nhạt nhẹ nhàng, thiếu nữ xinh đẹp chắp tay sau lưng, mỉm cười ngắm nhìn một cây cổ thụ, dáng vẻ dịu dàng có chút suy tư.

Cây này to lớn, gỗ lại mang mùi thơm dễ chịu, màu sắc cũng vừa mắt, hay là... chặt nó đóng một cái giường mới đi!

Gió khẽ thổi qua, cành lá xanh thẫm run run, như đang hoảng sợ trước ánh mắt của kẻ sát thụ.

“Tiểu sư tỷ, cây này đã tu luyện mấy trăm năm, ngươi xem nó vất vả như thế, bỏ qua cho nó một lần đi.” Nguyên Cát chầm chậm xuất hiện bên cạnh Khuynh Diễm, vì cổ thụ nói lời công bằng.

Lá cây trên cao lắc lư lắc lư, như đang kịch liệt sợ hãi gật đầu, nhân loại đáng sợ tha cho nó đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.