Khuynh Diễm chuẩn bị tiến vào sơn động, chợt cô dừng lại động tác, quay lưng bỏ chạy.
Bóng trắng lướt qua gió bay đến chặn ngang trước mặt cô.
Khuynh Diễm bình tĩnh mỉm cười: “Sư phụ, người về rồi.”
“Sao ngươi lại trốn ta?” Quân Hoa lạnh lùng hỏi.
“Ta trốn sư phụ khi nào? Làm gì có! Sư phụ lầm rồi!” Khuynh Diễm cực kỳ vô tội phủ nhận.
“Khi nãy vừa thấy ta ngươi liền chạy.”
“Sư phụ nói như thế là không đúng, ta không hề chạy, dù ta là đồ đệ người cũng không có nghĩa là ta chấp nhận bị vu oan.” Khuynh Diễm hùng hồn nói lý lẽ.
Quân Hoa: “...” Hắn không có vu oan cô!
Rõ ràng là tận mắt nhìn thấy!
“Sư phụ rời đi nhiều ngày, kiệt sức đến sinh ảo giác rồi, người nên nghỉ ngơi dưỡng sức đi.” Mẹ nó sao lại tinh mắt như vậy chứ!
Ta chạy siêu nhanh mà vẫn thấy!
Thứ yêu quái!
Quân Hoa mím môi im lặng, có nói tiếp cũng không có tác dụng, hắn biết mình không nói lại Khuynh Diễm.
Dù sao nhiều năm qua cô đều ức hiếp hắn như vậy, Quân Hoa nghĩ một chút liền cam chịu bỏ qua.
“Cho ngươi.”
Khuynh Diễm nhìn vòng tay bằng ngọc màu đen hắn đưa qua, không muốn nhận.
“Ngươi không thích?” Quân Hoa đoán phản ứng của cô.
“Có màu khác không?”
Quân Hoa thu vòng tay về, thì ra tiểu đồ đệ không thích màu đen.
“Ngươi muốn màu gì?”
Khuynh Diễm im lặng một chút: “Không phải nó là được.”
Quân Hoa gật đầu, quay lưng trở về sơn động, chợt hắn dừng lại, ngoảnh đầu hỏi: “Khi nào ngươi giết ta?”
Hắn nấu ăn tốt từ lâu rồi, nhưng Khuynh Diễm cứ không đồng ý giết hắn.
Cô thế này là không giữ lời hứa.
“Gần đây ta mở rộng chuyện làm ăn, dính máu là vận xấu, sẽ ảnh hưởng đến con đường tiền tài của ta.” Khuynh Diễm bịa chuyện đến cực kỳ hợp lý.
Quân Hoa lãnh đạm nhìn cô, không nhanh không chậm nói: “Ngươi dùng lửa đốt ta, cháy thành tro, không có máu.”
“Ta nói dính máu chính là dính máu, lửa của ta hay lửa của sư phụ? Người hiểu rõ hơn ta sao?” Mẹ nó, ai dạy mi thói nói leo?
Còn dám cãi lời ta! Muốn ta lập tức đốt ra máu cho mi xem không?
Quân Hoa: “...” Rõ ràng là cô không giữ lời, lại còn hung dữ với hắn...
Nhưng nhìn khí thế bức người của Khuynh Diễm, Quân Hoa quyết định không tranh cãi nữa, nếu không lại chọc cô tức giận.
Hắn vừa quay lưng đi, Khuynh Diễm lập tức vỗ ngực thở phào.
Suýt nữa thì không lừa nổi.
Từ khi nấu ăn đẹp mắt liền biến thành kiêu căng, ngày nào cũng đòi cô đốt chết hắn.
May mà cô thông minh, mỗi lần đều có thể ứng phó, tiểu nha đầu thiện lương thật sự quá vất vả.
[Cách ứng phó của kí chủ là bóc lột sức lao động của sư phụ cô?] Hệ Thống hừ giọng. Lòng lang dạ sói!
“Chẳng phải mi đề nghị ta tìm cho hắn mục đích sống sao? Ta giúp hắn như thế còn không đủ?” Khuynh Diễm cân nhắc: “Xem ra phải giúp nhiều hơn rồi.”
[...] Ai cần cách giúp trục lợi của cô!
Nó khuyên kí chủ tìm cho Quân Hoa mục đích sống, tức là những thứ cao cả như cứu vớt thiên hạ, phổ độ chúng sinh.
Cô lại ngày ngày nằm phun ma khí, rồi kêu hắn giúp cô đi tìm đồ vật ngụy trang, tránh để tông môn phát hiện cô tu ma.
Chuyện khiến Hệ Thống không tin nổi là Quân Hoa lại thật sự đi tìm đồ vật giúp Khuynh Diễm gian dối, còn tìm vô cùng nhiệt tình.
Loại mục đích sống nhảm nhí như thế mà hắn cũng có thể chấp nhận?
Đúng là bị kí chủ lừa đến ngốc luôn rồi!
——
“Đứng lại!”
“Nhanh lên! Đuổi theo hắn!”
“Hắn vừa chạy qua bên kia, không được để hắn trốn thoát!”
Các đệ tử cầm vũ khí lục soát khắp nơi, sắc mặt nghiêm trọng như truy đuổi trọng phạm.
Thiếu niên nấp vào sau bụi cây, khom lưng thở hồng hộc. May quá, chút nữa thì bị bắt rồi.
“Bọn họ đang tìm ngươi?”
Giọng nói nữ tử đột ngột vang lên ở sau lưng, làm thiếu niên giật mình suýt hét toáng.
Hắn giơ tay bịt chặt miệng, cứng ngắc quay đầu.
Trên cành cây cao to, tiểu cô nương đang nằm vắt vẻo, tay lắc lắc nhánh cỏ, nụ cười nhàn nhạt thờ ơ.
“Suỵt! Tiểu mỹ nhân đừng lên tiếng, ta không phải người xấu.” Thiếu niên làm dấu nhỏ giọng thì thào.
“Ngươi là ma tu lại đột nhập vào tông môn, bị bắt được thì ngươi chết chắc.” Khuynh Diễm chậm rãi nhắc nhở.
Thiếu niên căng thẳng đổ mồ hôi. Người ở tông môn quả nhiên khó đối phó, có phải cô định bắt hắn trị tội không? Ma tu là kẻ địch chung của...
“Ngươi cho ta lợi ích gì? Hiện tại ngươi đã là cừu non rơi vào hang sói, cái giá bỏ ra mua chuộc ta là bao nhiêu?” Khuynh Diễm nghiêm túc nói chuyện làm ăn.
Thiếu niên: “...” Từ từ đã, cái này không giống trong tưởng tượng của hắn.
Không phải nên xông lên hô hào chính nghĩa, rồi bắt hắn trị tội sao?
Người tông môn cũng có chuyện đòi tiền đút lót hả?
Thiếu niên bị đứng hình một chút, sau đó nhớ ra Đông Thanh Tông tham tiền còn hơn tham mạng, khả năng chấp nhận của hắn lập tức phục hồi.
“Ta biết một tin tức quan trọng, tiểu mỹ nhân dẫn ta rời khỏi đây, ta sẽ nói cho ngươi nghe.”
“Người đâu? Đến đây cho ta!” Khuynh Diễm hướng ra ngoài lớn tiếng gọi.
Thiếu niên: “!!!”
“Tiểu mỹ nhân, tiểu mỹ nhân, nàng có gì không hài lòng thì chúng ta từ từ thương lượng. Đừng la! Đừng la!” Thiếu niên gấp đến muốn nhảy dựng lên.
Khuynh Diễm không muốn làm chuyện buôn bán với kẻ nghèo, tiếp tục gọi người.
Tài sản vật chất thì không có, lại đem mấy tin tức ra trả phí cho cô, muốn lừa gạt cô chắc?
“Tiểu mỹ nhân, ta có bản đồ kho báu, ngươi cứu ta ta liền cho ngươi!” Thiếu niên vội vàng bán hết tài sản của mình.
Khuynh Diễm dừng lại, hơi cân nhắc. Kho báu?
Thiếu niên định nghĩ thêm lý do thuyết phục, nhưng hắn còn chưa nghĩ xong thì cổ áo đã bị người ta xách lên kéo đi.
Cảnh vật xung quanh xoay vòng biến đổi, gió ào ào lướt qua bên tai, một lúc lâu sau thiếu niên bị ném xuống bãi cỏ.
Đầu óc hắn choáng váng không kịp phản ứng. Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Thiên địa quay cuồng thuật pháp đảo lộn sao?
“Kho báu đâu?” Khuynh Diễm nhạt giọng hỏi.
“Tiểu mỹ nhân, nàng giúp ta một việc nữa được không? Ta bất chấp tất cả đi vào Đông Thanh Tông là để tìm ân...”
Khuynh Diễm giơ tay ra hiệu dừng lại, nhếch môi cười: “Cái cũ chưa đi, cái mới không thể đến.”
Kho báu còn chưa đưa ta lại yêu cầu thêm?
Đừng nói mi định quỵt nợ ta nha!
Thiếu niên hắng giọng: “Thật ra bản đồ hiện tại không ở chỗ ta... Đừng đừng! Tiểu mỹ nhân đừng đánh! Đừng đánh ta!”