“Có ma khí.” Quân Hoa chậm chạp lên tiếng.
“Ta là ma tu, dĩ nhiên chỗ ta sẽ có ma khí.” Mi ăn nhầm cái gì bị mất trí nhớ à?
“Ở đó, không phải của ngươi.” Quân Hoa giơ tay chỉ thắt lưng Khuynh Diễm, là ngọc bội buổi sáng Hữu Vân đưa cô.
“Lúc nãy sư phụ muốn lấy nó?”
Quân Hoa gật đầu: “Đưa ta.”
“Không được.” Khuynh Diễm lập tức từ chối. Cái này dùng để đổi bản đồ kho báu và linh thạch, không thể cho!
“Tại sao?” Quân Hoa hơi nhíu mày.
Khuynh Diễm cân nhắc một chút: “Trừ ngọc bội này ra, sư phụ đòi cái nào cũng được.”
Không phải cô tính toán chút tiền với Quân Hoa... thật ra có chút xót.
Nhưng vấn đề là đồ vật này của gia gia Hữu Vân để lại cho hắn.
Giờ đưa Quân Hoa lỡ hắn đập hỏng, đến lúc Hữu Vân đòi không có, người bị làm phiền sẽ là cô.
“Nhưng ta chỉ muốn nó.” Giọng nói Quân Hoa hiện lên cố chấp.
Khuynh Diễm: “...” Đây cũng không phải đồ của ta, mi muốn cái gì mà muốn!
Cảm giác cứ như dắt con trai đến nhà người ta chơi, hắn lại đòi mang đồ của người ta về nhà, mẹ già Khuynh Diễm vô cùng mệt mỏi.
“Ta đã nói không được.” Tuyệt đối không thể nuông chiều! Chiều quá về sau sẽ khó dạy!
Quân Hoa im lặng chống lại ánh mắt của Khuynh Diễm, đến khi cô cho là hắn sẽ tức giận thuấn di như thường lệ, thì Quân Hoa đột ngột đánh tới.
Khuynh Diễm: “!!!”
Muốn lên trời rồi! Hôm nay còn dám đánh ta!
Mẹ nó ta chơi chết mi!!
Không phải Quân Hoa đánh Khuynh Diễm, hắn chỉ động thủ cướp ngọc bội trên người cô.
Hắn không dùng thuật pháp mà chỉ đánh trực diện, nhưng khí thế kia cứ như không cướp được đồ thì hắn sẽ chết luôn tại đây.
So về thuật pháp ngũ hành, Khuynh Diễm có thể không bằng Quân Hoa, nhưng so về quyền cước tay chân thì cô dư sức vật chết hắn!
[Kí chủ, cô đừng đánh nữa, khi sư diệt tổ là hành vi thiên lý bất dung!] Hệ Thống kinh hãi hét lên. Trời ơi có ai lại phát điên đánh mục tiêu nhiệm vụ như cô không chứ?!
“Mẫu thân dạy hài tử, là hành vi thiên kinh địa nghĩa.” Khuynh Diễm vừa đánh vừa nói nhảm với Hệ Thống.
[...] Mẫu thân hài tử cái đầu cô!
Ánh trăng mông lung chiếu vào sơn động, bên trong vang lên tiếng đổ vỡ loảng xoảng, đồ vật liên tục va đập, nhưng hoàn toàn không nghe loại âm thanh phát ra từ con người.
Nếu không nhìn thấy hai chiếc bóng liên tục tách ra rồi lao vào nhau, có thể người ta sẽ nghĩ đồ vật nội loạn thi nhau nhảy xuống đất tự sát.
Khuynh Diễm tránh khỏi bàn tay đang vươn tới của Quân Hoa, xoay cánh tay hắn ra sau lưng khóa lại, ấn người đè xuống giường.
“Rốt cuộc sư phụ phát điên cái gì?” Khuynh Diễm bực bội hỏi.
Quân Hoa quay mặt sang hướng khác, không muốn nhìn thấy cô.
Khuynh Diễm: “...” Mi giỏi lắm!
“Sư phụ về chỗ của người đi.” Hắn cứng đầu như vậy, còn để hắn ở đây cô sẽ không nhịn được mà đánh chết hắn.
Khuynh Diễm buông tay, nhưng Quân Hoa vẫn nằm yên trên giường không nhúc nhích.
Đến khi cô muốn giơ chân đá hắn thì hắn mới chậm chạp lên tiếng: “Ngươi giết ta đi.”
Không phải là loại ngữ điệu lãnh đạm coi thường cái chết như mọi khi, mà thái độ hắn rất kì lạ, làm Khuynh Diễm có chút không hiểu thấu.
“Không giết.” Càng không hiểu càng thấy bực bội, cũng không có kiên nhẫn bịa cớ lừa gạt.
“Vậy ngươi đưa nó cho ta.” Quân Hoa chìa bàn tay tới.
Câu này còn có thể hiểu là, hoặc là đưa ngọc bội cho ta, không thì để ta chết đi.
Khuynh Diễm thiếu chút nữa thật sự giết hắn!
Cuối cùng vẫn là Quân Hoa đấu không lại, thuấn di biến mất, cả đêm không trở về Tuyệt Tình Phong.
Nhưng hắn có về hay không Khuynh Diễm cũng không quan tâm, buổi tối là thời gian nghỉ ngơi của cô, dù trời có sập xuống thì vẫn phải ngủ, chuyện còn lại tính sau.
—
Quân Hoa không rõ đi đâu, mãi đến trưa hôm sau mới quay về nấu cơm.
Vừa bước vào sơn động, đập vào mắt hắn là một cái rương gỗ to đùng, bên trong chứa đầy ngọc bội.
Muốn màu sắc nào có màu sắc đó, muốn kiểu dáng nào có kiểu dáng đó, đa dạng đủ mọi lựa chọn.
Quân Hoa: “...”
Không biết Quân Hoa nghĩ gì, đáy mắt trầm xuống, không nói một lời tiến đến rương gỗ.
Âm thanh loảng xoảng tiếp nối nhau vang lên, toàn bộ ngọc bội đều bị ném tan nát trên mặt đất.
Lúc Khuynh Diễm tiến vào, cảnh tượng nhìn thấy là hàng loạt mảnh vỡ văng tứ tung.
Nam tử đứng giữa sắc màu rực rỡ, vạt áo tố sắc tinh thuần trở nên cực kỳ nổi bật.
Hắn cúi đầu che đi biểu cảm trên khuôn mặt, giọt máu từ bàn tay rơi xuống mảnh ngọc, sắc đỏ làm màu ngọc trở nên oánh nhuận, yêu dị xinh đẹp... Mẹ nó đẹp cái búa!
Khuynh Diễm nhịn xuống cảm xúc muốn bóp chết Quân Hoa, tiến đến kéo bàn tay hắn xem xét.
Cô chỉ vừa mới ra ngoài một chút, hắn lại mắc bệnh gì?
“Sư phụ muốn chết à?” Khuynh Diễm bực bội hỏi... Hỏi xong mới phát hiện mình lỡ lời.
Tên này thời thời khắc khắc đều muốn chết, hỏi thế chắc chắn hắn lại đòi cô giết hắn.
“Không muốn.”
Câu trả lời của Quân Hoa làm Khuynh Diễm suýt nữa ném luôn bàn tay hắn.
“Sư phụ ấm đầu sao?” Khuynh Diễm giơ tay sờ trán hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Kì lạ, không có bệnh mà.”
Quân Hoa dường như cũng bị bất ngờ, tự mình rơi vào im lặng, ánh mắt giăng kín mờ mịt mê man.
Hắn thế mà lại nói không muốn chết...