Khuynh Diễm cảm thấy sâu trong cơ thể cô như có thứ gì đó vừa bị phá vỡ, cô hơi nhíu mày, cổ tay khẽ chuyển động vặn gãy ma khí.
Hình ảnh trước mặt lóe lên, vạt áo tố sắc lướt qua khóe mắt, nam tử cao lớn che trước người cô, ma khí cuồn cuộn đâm vào cơ thể hắn.
“Sư phụ đang làm gì? Tránh ra!”
Khuynh Diễm muốn kéo hắn đến phía sau cô, nhưng Quân Hoa đột nhiên rất mạnh mẽ, kéo thế nào hắn cũng không nhúc nhích.
Ma khí oán niệm nặng nề điên cuồng tìm Khuynh Diễm, xông thẳng đến như muốn xé nát Quân Hoa để chạm vào cô.
“Ta bảo vệ ngươi.” Giọng nói hắn vẫn lãnh đạm như thường lệ, sắc mặt lạnh lùng không có nửa điểm biến đổi, nhưng loại ngữ khí vững vàng kiên định kia lại khiến người ta vô thức tin tưởng.
Khuynh Diễm nhìn bóng lưng cao lớn của Quân Hoa, cắn răng mắng một tiếng, cũng không biết là đang mắng ai: “Ngu ngốc!”
Lửa từ đầu ngón tay cô rơi xuống, nhưng không chạm đến mặt đất mà lại lơ lửng giữa không trung, vây thành một vòng bảo hộ xung quanh hai người.
Trong không khí ẩn hiện như có thứ gì đó bị thiêu đốt, vô thanh vô tức biến mất không ai nhìn thấy được.
Ma khí giây trước còn điên loạn xông đến, hiện tại đã vờn lại rút lui. Tụi nó không thể vượt qua hỏa trận kia, đối đầu sẽ bị đốt chết.
Dưới đáy vực sâu, như có ngàn ngàn lớp lớp đoàn vật thể đang chuyển động, âm thanh xông lên ồ ạt gầm thét từ xa đến gần.
Đột nhiên khung cảnh trước mắt Khuynh Diễm rung lắc dữ dội, ánh sáng trắng xâm chiếm tầm nhìn.
Cô cảm thấy cảnh tượng này cực kỳ quen thuộc, giống như...
Thế giới sụp đổ?!
Con mẹ nó, sắp được qua game mới rồi!
Hệ Thống: [...] Kí chủ phấn khích như vậy là có ý gì?
[Cô rơi vào bí cảnh du hành của ma tộc.] Thế giới không sụp đổ đâu, nằm mơ đi!
Khuynh Diễm nhanh chóng cảm giác được thân thể cô đang rơi xuống, xung quanh chỉ còn lại bóng tối vô hạn, trên tay cô đang kéo một vật... không phải, là một người.
“Sư phụ, sao chúng ta lại vào đây?”
Quân Hoa cũng không biết: “Là ngươi kéo ta vào.”
Khuynh Diễm: “...” Cho nên cái này là lỗi của ta sao?
Là một đại tiên tung hoành Tam giới, sao có thể có lỗi!
“Ta không có.” Khuynh Diễm lấn át lý lẽ: “Là sư phụ kéo ta!”
Quân Hoa: “...” Rõ ràng là cô kéo hắn.
Hệ Thống: [...] Đang trong lúc rơi xuống vực lại đi tranh luận vấn đề này, thích hợp sao?
Quân Hoa đang muốn nói chuyện thì đầu chợt bị người ta ôm chặt vào ngực, lực đạo mạnh mẽ xoay chuyển một vòng, đẩy hắn từ vị trí phía dưới đảo lên nằm phía trên.
Thân thể hai người từ trên cao đập mạnh xuống mặt đất, âm thanh vang dội như đâm thẳng vào tim Quân Hoa.
Vẻ lãnh đạm trên mặt hắn hoàn toàn biến mất, giọng nói vô thức run rẩy: “Ngươi... Tại sao...”
Lẽ ra người phải chịu đau là hắn, tại sao cô lại đẩy hắn lên trên...
Khuynh Diễm ngước mắt, chậm rãi mỉm cười, hỏi: “Sư phụ còn không đi xuống, muốn đè chết ta à?”
Quân Hoa vội vàng tránh khỏi người cô: “Ngươi có sao không? Có bị thương không? Có đau lắm không?”
“Không sao, gãy xương thôi.” Khuynh Diễm không chút để ý nói. Vài ba cái vết thương nhỏ... mẹ nó đau muốn chết!
Quân Hoa đè tay lên ngực, trái tim không hiểu sao như thắt lại.
Khuynh Diễm nhịn xúc động muốn thẳng chân đạp hắn. Cô bị gãy xương chưa đủ đau sao? Mẹ nó hắn lại chọn lúc này phát bệnh tim!
“Sư phụ, người có thể tự điều khiển trái tim mình một chút được không?”
Quân Hoa ngơ ngác chớp mắt, không hiểu ý Khuynh Diễm.
Sau đó lại lo lắng hỏi: “Ngươi bị thương ở đâu? Để ta xem.”
Khuynh Diễm giơ ngón tay điểm lên ngực hắn: “Chỉ cần sư phụ chăm sóc tốt trái tim của người, ta liền không sao.”
Quân Hoa giật mình lùi lại, bàn tay che trước ngực, yếu ớt nói: “Ngươi đừng chạm vào ta...”
Khuynh Diễm: “...” Nếu không nhờ ta thì kẻ hiện giờ bị gãy xương đã là mi, còn dám xa lánh ta?
Vong ân bội nghĩa! Bạch nhãn lang!
“Ngươi bị thương ở đâu?”
Khuynh Diễm cười nhạt, chậm rãi nói rõ từng chữ: “Không liên quan đến sư phụ.”
“Ngươi... đang tức giận sao?” Quân Hoa không xác định hỏi.
“Không rảnh.” Ha! Tại sao ta phải tức giận? Bạch nhãn lang!
“...” Chắc chắn là tức giận rồi.
Quân Hoa chần chờ một lúc, cảm xúc dưới đáy mắt từ lo lắng đến ngại ngùng rồi chuyển thành bất an, biến đổi như đang trải qua cuộc đấu tranh nội tâm mãnh liệt.
Chợt hắn ngẩng đầu tràn ngập kiên định, nắm tay Khuynh Diễm đặt lên ngực mình, lần nữa lặp lại câu hỏi: “Ngươi bị thương ở đâu?”
Tưởng để ta sờ ngực mi một cái ta liền nói sao? Ít nhất cũng phải cho sờ mặt!
—
Khuynh Diễm quan sát, không gian nơi này rất rộng lớn, nhưng xung quanh chỉ có rừng cây, không có kiến trúc hay bất kỳ người nào khác.
Cô ngẩng đầu, phía trên tối tăm mù mịt, ước tính thời gian rơi xuống thì chắc chắn là rất sâu...
Vậy mà lúc nãy cô còn phải dùng thân mình đỡ cho Quân Hoa.
Bá chủ oai hùng như cô lại có lúc sa sút đến nỗi đi làm thứ hành động ngu xuẩn đó!
Khuynh Diễm ngẩng đầu, nhìn người đang đi về phía mình: “Sư phụ đến đây làm gì?” Chẳng phải ta đã nói mi cách xa ta một chút sao?
Quân Hoa ngồi xuống đối diện cô, nhỏ giọng hỏi: “Tại sao ngươi lại đỡ thay ta?”
Khuynh Diễm không muốn trả lời.
Nếu không phải nơi quỷ quái này không dùng được pháp thuật, cô cũng không rảnh bảo vệ hắn.
Cô ngã thì cùng lắm gãy tay, còn hắn thì sao?
Chắc chắn ngã đến tàn phế, cuối cùng vẫn tính lên người cô!. Đam Mỹ H Văn
Phiền phức!