Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 186: Chương 186: Tà Ma Ngoại Đạo (26)




“Ân nhân, ân nhân, xảy ra chuyện lớn rồi!” Hữu Vân dồn dập gõ cửa phòng, hoảng hốt vội vã gọi.

Khuynh Diễm ngồi dậy, chỉnh sửa lại y phục bị Quân Hoa kéo đến lộn xộn, chậm rãi đi ra ngoài.

“Có việc gì?”

Hữu Vân kéo Khuynh Diễm đến chỗ tương đối vắng vẻ, nhìn ngang nhìn dọc chắc chắn không có ai, mới bắt đầu lo lắng nói.

“Khắp nơi đang tràn ngập tin tức ân nhân sinh ngày chí âm, mệnh mang chữ Sát. Hiện tại cả ma tộc và tông môn đều đang muốn bắt người!”

Khuynh Diễm không chút bận tâm: “Biết thì càng tốt.” Skill đồ sát đáng tự hào, phải đem khoe!

“Ân nhân, chẳng lẽ... tin đồn là thật sao?” Hữu Vân mở to mắt không thể tin.

“Thế nào? Ngươi sợ?” Khuynh Diễm nhướng mày cười.

“Có chút...” Hữu Vân ngập ngừng, nói không sợ là nói dối, ai lại không lo ở gần Sát mệnh sẽ gánh chịu cái chết.

Nhưng làm ma tu không thể không có nghĩa khí!

“Hiện tại ân nhân về Đông Thanh Tông sẽ gặp nguy hiểm, người cứ ở tạm nhà ta lánh nạn, ta chuyển đi nơi khác là được.” Ở gần cô sẽ bị liên lụy, hắn làm vậy cũng đã là tận tình tận nghĩa rồi.

Khuynh Diễm hơi suy nghĩ một chút, nói: “Nhà này bán bao nhiêu linh thạch? Ta mua.”

Hữu Vân vốn luôn liên tục đổi chỗ ở, cũng không có tình cảm quê hương gì. Có thể bán lấy linh thạch còn hơn tặng không, hắn vừa nghe đã lập tức đồng ý.

Khuynh Diễm mua nhà xong thì trở về phòng, nhìn thấy Quân Hoa đang thất thần ngồi trước gương.

Hắn nghe tiếng động liền ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt tràn ngập không hiểu, giơ tay chỉ vào môi mình: “Tại sao nó lại đỏ như vậy?” Còn sưng nữa.

Khuynh Diễm: “...”

Ta nói là do tối qua ta hôn hắn hơi nhiều, vậy thì có bị ăn vạ không?

“Đỏ không tốt sao? Màu đỏ rất đẹp! Sư phụ còn có ý kiến?” Khuynh Diễm hung dữ hỏi.

Quân Hoa: “...” Nhưng tự nhiên lại có màu đỏ là bất thường mà.

Sao nhìn cô giống như đang che giấu gì đó vậy?

“Tạm thời chúng ta ở đây một thời gian, không về Đông Thanh Tông, sư phụ cảm thấy thế nào?” Khuynh Diễm nhanh chóng đổi chủ đề.

“Được.” Quân Hoa gật đầu.

Ở đâu cũng đều không quan trọng, chỉ cần hắn được ở cùng cô.

Quân Hoa vừa mới gật đầu xong thì nhíu mày, khó khăn nói: “... Nhưng mà Tử Ngưng còn ở Đông Thanh Tông.”

“Hắn ở đâu thì liên quan gì đến sư phụ?” Khuynh Diễm có chút bực bội.

Mở miệng là Tử Ngưng Tử Ngưng!

Có giỏi thì mi đi tìm hắn ăn vạ đi, bám theo ta làm gì?

[Kí chủ, đại nhân vật là bị khế ước nô lệ khống chế mà...] Hệ Thống ngoi lên nói lời biện hộ, nó sợ im lặng thêm chút nữa, kí chủ sẽ thật sự ném đại nhân vật ra đường.

“Nàng đừng tức giận, sau này ta sẽ không để ý đến Tử Ngưng nữa.” Quân Hoa nhỏ giọng nhận lỗi.

Hắn phải cố gắng chống lại khế ước, hắn không thể để mình mãi bị khống chế!

Hắn không muốn quan tâm ai khác, hắn chỉ muốn quan tâm một mình cô.

Nhưng mà...

“Nàng ra ngoài để ta ở trong phòng một chút, được không?” Giọng nói Quân Hoa như ẩn chứa nài nỉ đề nghị.

Nhưng Khuynh Diễm không hề thương hoa tiếc ngọc từ chối: “Nhà này là của ta, ta thích ở đâu thì ở đó, sư phụ không có quyền ý kiến.”

“Ta chỉ muốn ở riêng một chút...” Quân Hoa nói một nửa thì ngừng lại: “Vậy để ta ra ngoài.”

Khuynh Diễm nắm lấy tay hắn: “Sư phụ cũng là của ta, ta không cho người đi thì người không được đi.”

“...”

Quân Hoa cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, bình thường Khuynh Diễm tuy ngang ngược nhưng không hề lấn át lý lẽ dính lấy hắn thế này.

Hắn vui vẻ vì cô cần hắn, nhưng hắn sắp không nhịn được nữa rồi.

Khuynh Diễm đột ngột kéo Quân Hoa ôm vào lòng, không đợi hắn kịp phản ứng thì cô đã vận ma khí đánh xuống.

Quân Hoa ngất xỉu, Khuynh Diễm đỡ hắn lên giường, dùng ma khí điều tức thân thể hắn, giúp hắn chống lại lực lượng khế ước.

Quân Hoa không thể rời khỏi Tử Ngưng quá lâu, khế ước vốn không cho phép nô lệ tự do hoạt động!

Nếu không phải có ma khí ở Bích Hải Sơn phá vỡ một phần khế ước, sợ là hiện tại hắn đã đau đến chết đi sống lại.

Quân Hoa muốn Khuynh Diễm ra ngoài là vì sợ cô phát hiện hắn đang chịu đau đớn, nhưng hắn lại không biết ngay từ đầu cô đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn.

Mọi nỗi đau hắn gánh chịu đều thông qua nguyện vọng nguyên chủ đặt lên người cô.

Khuynh Diễm dù có bỏ đi thì vẫn bị giày vò cùng hắn, cách duy nhất giảm bớt đau đớn là đánh ngất hắn rồi khống chế khế ước.

[Tại sao phải đánh ngất, để đại nhân vật tỉnh táo không được sao?] Hệ Thống tò mò thắc mắc.

“Hắn tỉnh táo sẽ biết ta truyền ma khí vào người hắn.”

Quân Hoa tu tiên hơn ngàn năm, đột nhiên biết mình bị ma khí nhập thể, lỡ kích động không vượt qua được thì sao?

Chỉ cần cô điều tức cẩn thận, lại dùng lực lượng khế ước che giấu, hắn sẽ không phát hiện cơ thể có dị thường.

[... Kí chủ, cô làm vậy là lừa dối người ta, đại nhân vật mà phát hiện sẽ tức giận cô.] Sau đó ăn vạ cô đến chết!

Khuynh Diễm cực kỳ tự tin: “Ta sẽ không để hắn phát hiện.”

[...] Kí chủ như vậy là không đúng đâu! Nó thề nó nhất định sẽ đem chuyện này kể cho đại nhân vật!

Sau khi giúp Quân Hoa ổn định lực lượng khế ước, Khuynh Diễm cẩn thận đắp chăn lên người hắn, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.

Cánh cửa đập mạnh một tiếng, cuồng phong mãnh liệt kéo đến, hắc y nam tử toàn thân tà khí xuất hiện giữa phòng.

“Ngươi đến làm gì?” Khuynh Diễm liếc mắt, thái độ không hề thân thiện.

“Lão tử đến tìm Quân Hoa, không liên quan đến ấm lô nhà ngươi.” Tử Ngưng vô cùng ghét bỏ trả lời.

Khuynh Diễm nhoẻn miệng cười, kiêu ngạo nói: “Hắn là sư phụ ta, muốn gặp hắn thì phải thông qua sự cho phép của ta.”

Tử Ngưng: “...” Nhưng hắn cũng là sư huynh lão tử! Dựa vào đâu mà ngươi ngăn cản lão tử gặp sư huynh?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.