Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 189: Chương 189: Tà Ma Ngoại Đạo (28)




Tu Chân Giới nhận được thư nặc danh, ba ngày sau Ma Vương sẽ đến trấn An Khê, đàm phán về đại chiến nhân ma.

Lần đầu tiên nghe qua chuyện trước khi đại chiến còn phải đàm phán, ma tộc từ xưa đến nay không phải muốn đánh liền đánh sao?

Đàm phán cái gì?

Nhưng trong thư có viết nếu bọn họ không đi, thì ma tộc sẽ lập tức khởi binh, đánh tàn Tu Chân Giới.

Cuối cùng các môn phái quyết định cử ra mấy chưởng môn và trưởng lão có thực lực, đi tham gia hội nghị để xem ma tộc muốn bày chiêu trò gì.

Trấn An Khê.

Các trưởng lão bày trận phòng ngự, nâng cao cảnh giác, nhưng xung quanh đến cái bóng của ma tộc cũng không thấy.

Thị trấn hoang vu, hoàn toàn không có cư dân sinh sống. Các trưởng lão một lòng tin tưởng, người nơi đây đã bị ma tộc giết sạch rồi!

Bọn chúng tưởng không để lại vết máu, không phá hư nhà cửa của người dân thì có thể che giấu được tội nghiệt sao? Ma tộc quá tâm cơ xảo trá!

Sột soạt...

Lá khô trên mặt đất bị người giẫm lên, các trưởng lão cảnh giác nhìn qua.

“Đồng Khuynh Diễm, tại sao lại là ngươi?” Các trưởng lão không giấu nổi nghi hoặc.

Khuynh Diễm cũng nghi hoặc không kém: “Không là ta thì là ai?” Còn có ai khác hẹn bọn họ ngoài cô à?

“Cũng tốt, nếu ngươi đã đến đây, thì hôm nay chúng ta sẽ xử lý luôn một lượt.” Chưởng môn nào đó phẩy phất trần, cao ngạo quyết định.

“Các ngươi không quan tâm đại chiến nhân ma nữa, mà chuyển sang ưu ái ta rồi sao? Không sợ môn phái mình bị ma tộc san bằng à?”

“Tai tinh câm miệng! Không được nói lời xui xẻo trù ếm tông môn bọn ta!” Trưởng lão tức giận quát, trong lòng không nhịn được run sợ.

Cô mang Sát mệnh đem đến cái chết cho người khác, bọn họ sợ lời nói xúi quẩy của cô sẽ biến mọi thứ thành hiện thực.

“Các ngươi sợ à?” Khuynh Diễm vui vẻ như vừa phát hiện ra thứ thú vị, lại nói tiếp: “Vậy ta nói đại chiến nhân ma lần này tông môn sẽ là kẻ thua cuộc. Thế nào, có thấy kích thích không?”

Các trưởng lão: “...” Cô ta chắc chắn là cố ý! Biết bọn họ sợ còn ăn nói xằng bậy!

Một trưởng lão nóng tính không nhịn được, vung vũ khí đánh tới.

Keng!

Âm thanh va chạm mãnh liệt vang dội, xung quanh Khuynh Diễm hiện lên một vòng kết giới trong suốt, trưởng lão bị hất văng ra một đoạn xa.

Khuynh Diễm cúi đầu nhìn chiếc vòng trên cổ tay mình, tia sáng bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Vảy Cẩm Lý chỉ có tác dụng khắc chế Sát mệnh, sao giờ lại thành pháp bảo hộ thân bảo vệ cô?

Khuynh Diễm chợt nhớ lúc ở trong bí cảnh du hành, Quân Hoa loay hoay vòng tay rất lâu...

Nguyên Cát từ phía sau chen đến, đứng về phía Khuynh Diễm.

“Tiểu sư tỷ, ngươi có sao không? Ta bị cản bên trong nên không kịp ứng cứu.” Nguyên Cát lo lắng giải thích, lại hướng đến các trưởng lão khác, ngữ khí ẩn chứa tức giận.

“Chư vị, tiểu sư tỷ ta có mang Sát mệnh hay không vẫn chưa xác định. Các vị hành động ép người quá đáng như vậy, xứng với bốn chữ “danh môn chính phái” sao?”

Từ ngày nghe tin Khuynh Diễm mang Sát Mệnh, bọn họ liền khắp nơi chèn ép ngăn cản Đông Thanh Tông. Nguyên Cát dù có trầm ổn đến đâu cũng không nhịn nổi nữa.

“Chưởng môn sư đệ bình tĩnh.” Khuynh Diễm mỉm cười an ủi: “Ta quả thật mang Sát mệnh.”

Nguyên Cát: “...”

Cô không thể tìm chỗ vắng vẻ nói riêng với ông sao?

Môn quy thứ hai mươi sáu “không cần thiết lúc nào cũng nói sự thật” cô lại quên rồi!

Đây là hậu quả của việc không thuộc lòng môn quy!

“Nguyên chưởng môn, nàng ta đã chính miệng nhận tội, ông còn có lời gì biện hộ?” Trưởng lão liếc mắt chất vấn.

“Ta nhận tội khi nào? Già đến lãng tai thì ở nhà dưỡng lão đi, ra đường bon chen với đời làm gì?” Khuynh Diễm tỏ vẻ quan tâm khuyên nhủ.

Trưởng lão tức đến suýt nữa cắn nhầm lưỡi mình, hét lên tìm kiếm đồng minh: “Ngươi vừa chính miệng thừa nhận ngươi mang Sát mệnh, tất cả bọn ta đều nghe thấy!”

Ông ta không già! Không phải ông ta lãng tai!

“Ta thừa nhận mình mang Sát mệnh, chứ không nói mình có tội.” Khuynh Diễm phân biệt rõ ràng: “Ta chưa từng dùng thân thể này giết bất kì ai, vậy thì có tội gì?”

“Mấy trăm mạng người ở Đồng gia bị giết hại, đó là do ngươi mang Sát mệnh khắc chết họ.”

“Những thôn làng mà ngươi đi qua vào năm ngươi mười tuổi, toàn bộ đều bị diệt vong. Số người bị ngươi liên lụy hại chết, đã nhiều đến không thể đếm nổi.”

“Ngươi sinh ra vốn là một sai lầm, lẽ ra ngươi phải bị bóp chết ngay từ đầu. Hôm nay bọn ta sẽ thay trời hành đạo, giết tai tinh ngươi bảo vệ chúng sinh thiên hạ!”

Các trưởng lão ngươi một lời, ta một lời, tạo nên bài diễn thuyết đậm chất đạo lý chính nghĩa, sôi nổi hùng hồn.

“Lên đi.” Khuynh Diễm cong hai ngón tay ngoắc ngoắc: “Đánh nhanh một chút, xong việc ta còn tâm sự nhân sinh với các ngươi.”

Đám người tông môn nhất thời khựng lại.

Phản ứng của cô không đúng!

Người bị gán tội chẳng phải đều tận lực kêu oan hoặc khóc lóc van xin sao? Hay ít nhất cũng phải là oán hận đòi trả thù, tại sao lại bình tĩnh như vậy?

Cô còn rủ bọn họ lên đánh nhau... chắc chắn là có bẫy!

“Tai tinh! Ngươi muốn làm gì?”

“Muốn hoạt động gân cốt.” Khuynh Diễm hào sảng kêu gọi: “Chẳng phải các ngươi đòi giết ta à? Còn chần chờ gì nữa mà không lên đi!”

“Ngươi... không có lời gì muốn giải thích sao?” Trưởng lão chần chờ hỏi.

“Không rảnh giải thích, mất thời gian.” Dù gì bọn bọ cũng đã nhận định cô đáng chết, còn nhân danh chính nghĩa phán tội cô.

Nói nhiều với đám người thích tử vì đạo này làm gì?

Thắng làm vua, thua làm giặc, đập cho bọn chúng ngậm miệng lại thì thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.