Lúc Khuynh Diễm lần nữa quay về Bích Hải Sơn thì trời cũng đã tối, cô mệt mỏi leo lên giường, quyết định ngủ một giấc dưỡng sức.
Chợt thân thể trĩu nặng bị người ta đè xuống, Khuynh siết chặt cổ tay, cố giữ mình không động thủ.
“Sư phụ sao lại chạy đến đây?”
Chẳng phải ta giao mi cho hắc y nhân rồi sao? Làm ăn tắc trách! Về đốt núi hắn trừ tội!
Quân Hoa im lặng không trả lời, nhưng Khuynh Diễm cảm thấy thân thể hắn dường như hơi run lên.
“Sư phụ lại làm sao vậy?” Ta chỉ mới đi mấy ngày, kẻ nào sau lưng ta ức hiếp mi?
“Nàng đừng rời bỏ ta.” Giọng nói Quân Hoa như khẩn cầu, lại như bất an sợ hãi.
Khuynh Diễm không hiểu.
Cô chỉ rời đi để giải quyết đại chiến nhân ma, sau đó sẽ trở về.
Cô bỏ hắn khi nào?
“Ta chưa từng nghĩ đến chuyện lấy máu của nàng, nàng đừng rời bỏ ta.”
Khi nghe Tử Ngưng nói, cảm giác đầu tiên hiện lên trong hắn không phải là trách móc, mà là sợ hãi.
Hắn sợ cô nghĩ rằng hắn muốn lợi dụng cô, tổn thương cô, sẽ vì vậy mà rời xa hắn.
Khi biết cô không muốn cho máu, hắn cũng không thất vọng, hắn chỉ là buồn một chút, buồn vì hắn không quan trọng với cô...
Nhưng hắn chưa từng nghĩ đến chuyện cô phải hy sinh vì hắn!
Chỉ cần cô ở bên hắn, nếu bắt buộc phải có một người hy sinh, thì hắn tình nguyện người đó sẽ là mình.
Quân Hoa ôm chặt Khuynh Diễm, như cố tìm lời giải thích: “Khế ước kia... sắp không còn tác dụng nữa. Ta không sao, không cần máu. Nàng không...”
Quân Hoa sửng sốt nhìn khuôn mặt đang phóng đại trước mắt mình, đôi môi mềm mại đè lên môi hắn: “Nàng... ưm...”
“Im lặng.”
Khuynh Diễm đưa tay che mắt hắn, cường thế đè xuống, mang theo khí thế ngang ngạnh xâm lược, không cho phép khước từ.
Trong đầu Quân Hoa như có tiếng pháo nổ tung, âm thanh đì đoàng từ xa đến gần, trước mắt có vô vàn đóm sáng, đem hắn trôi nổi giữa mặt nước mênh mông.
Hơi thở người trước mặt đan xen hòa quyện cùng nhịp thở hắn...
Chợt Quân Hoa thở dốc, hai đầu mày nhíu chặt.
Khuynh Diễm nhanh chóng buông ra.
Quân Hoa cảm thấy ánh mắt Khuynh Diễm đột ngột lạnh xuống, cô nhìn chằm chằm vào ngực hắn, khí thế kia... có mấy phần sát khí.
Khuynh Diễm nhấc chân bỏ đi, Quân Hoa vội giữ tay cô lại, yếu ớt nói: “Ta không sao, chúng ta... có thể tiếp tục.”
“...” Mẹ nó, tiếp tục kiểu gì?
Mi đau như vậy thì ta hôn thế nào?
“Mộ của lão già kia ở đâu?”
“Lão già nào?” Quân Hoa hơi mê man.
Khuynh Diễm nhẹ nhàng mỉm cười: “Sư phụ đáng kính của người.”
Quân Hoa: “...” Cô hỏi mộ phần sư phụ hắn làm gì?
Nhìn cô hình như không có ý tốt...
Khuynh Diễm đương nhiên là muốn đi quất xác. Lão già đó chết rồi thì thôi, còn để lại cái khế ước khốn kiếp!
Ông ta muốn Quân Hoa đi theo chính nghĩa trừ ma vệ đạo, nên khi hắn tiếp xúc thân mật với Ma Vương như cô, hắn liền bị trừng phạt.
Mẹ nó, giờ đến hôn cũng không cho ta hôn!
Đào mộ quất xác tám trăm lần không đủ!
[Kí chủ, dù gì lão già kia cũng là sư tôn cô, quất xác là hành vi không hợp đạo nghĩa, cô...]
Câm miệng!
Muốn ta tháo mi ra quất luôn không?
[...] Cô như vậy người ta gọi là dục hỏa công tâm đó, bình tĩnh lại đi mà.
Khuynh Diễm đang định ép cung Quân Hoa để đi đào mộ sư phụ hắn, thì đã nghe đám tiểu lâu la bên ngoài hét toáng lên.
“Ma Vương, Tu Chân Giới kéo quân đánh tới!”
“Mau chạy... không phải, Ma Vương rất lợi hại! Mau xông lên thôi!”
“Sư phụ ở đây đi, ta ra ngoài một chút.” Khuynh Diễm nhét Quân Hoa vào chăn, nhạt giọng dặn dò.
“Ta muốn ở bên cạnh nàng.” Hắn kiên quyết giữ tay cô lại.
“Sư phụ, người là tiên tôn, không thích hợp đứng cùng ta.”
Khuynh Diễm không cảm thấy câu nói của mình có vấn đề gì.
Cô không e ngại cái nhìn của người khác, cô chỉ lo Quân Hoa sẽ bị ảnh hưởng.
Hắn ra ngoài nghe vài lời kích động, lỡ lại phun oán khí hủy thế giới thì phiền chết cô.
Khuynh Diễm không nghĩ nhiều, nhưng Quân Hoa lại nghĩ phức tạp. Mấy chữ “không thích hợp đứng cùng ta” làm hắn cảm thấy rất khó chịu.
“Vậy thì ta không làm tiên tôn nữa, ta sẽ tu ma...”
“Câm miệng!” Khuynh Diễm hung dữ. Nói linh tinh bị khế ước nô lệ phản phệ mà cứ thích nói.
Khế ước không chỉ phạt một mình mi, còn kéo theo ta nữa đấy!
Quân Hoa không nói nữa, hắn đang rất đau, không đủ sức tranh cãi với cô.
Khuynh Diễm bực bội rồi lại bực bội, cuối cùng vẫn dẫn theo hắn ra ngoài nghênh chiến.
Tu Chân Giới bày trận bao vây Bích Hải Sơn, y phục đủ loại màu sắc phiêu dật trong gió, giữa không trung như lãng đãng khẩu hiệu “trừ ma vệ đạo“.
Bên trong thành trấn là ma tộc cầm vũ khí, tề tựu nghiêm chỉnh xếp thành hàng.
Đội hình chuyển động, ma tộc lần lượt nhường ra lối đi, tay cầm vũ khí tung lên hô hào.
“Ma Vương vô địch!”
“Ma Vương vô địch!”
“Ma Vương vô địch!”
Khuynh Diễm thiếu chút nữa không giữ nổi bình tĩnh bổ vào đầu bọn chúng.
Hò hét như đám trẻ trâu!
Cô cần hò hét sao?
Muốn hét thì ít nhất cũng phải là “Ma Vương đại nhân uy vũ vô song bách chiến bách thắng anh minh thần võ vô địch Tam giới” thì mới xứng với cô chứ!
Chúng ma: “...” Bọn họ là học tra không biết nhiều chữ mà, Ma Vương thông cảm đi!
Khi các đại môn phái nhìn thấy Khuynh Diễm, liền có cảm xúc một lời khó nói hết.
Lần trước bị cô đánh, lại bị cô hạ độc... Nhưng không sao, lần này bọn họ đã mang theo nhiều người hơn!
“Quân tiên tôn!” Một trưởng lão trừng to mắt hét lớn: “Tại sao tiên tôn lại đứng cùng tai tinh?”
“Nàng là đồ đệ ta.” Quân Hoa thái độ lãnh đạm: “Ta chỉ đứng cùng nàng.” Chưa từng muốn chung chiến tuyến với các ngươi.
“Nhưng Đồng Khuynh Diễm là kẻ phản bội! Nàng ta đã bán đứng Tu Chân Giới, đi theo ma tộc.”
“Nàng ta còn mang Sát Mệnh, sẽ dẫn đến tai họa thiên hạ diệt vong! Nàng ta phải bị diệt trừ!”
Các trưởng lão nhất quyết đưa ra án tử cho Khuynh Diễm.
“Ta đã dùng vảy Cẩm Lý khắc chế Sát Mệnh, tạm thời nàng sẽ không gây nguy hiểm đến ai.” Quân Hoa ngữ khí bình tĩnh giải thích.
Dù Khuynh Diễm có thật sự dẫn đến tai họa, hắn cũng nhất định bảo vệ cô đến cùng!
Các trưởng lão dường như hơi chần chờ, liếc mắt hội ý, sau đó lại nói tiếp.
“Nhưng Đồng Khuynh Diễm đi theo ma tộc, phản bội Tu Chân Giới, chuyện này vẫn là sự thật.”
“Quân tiên tôn, thứ cao nhất trong lòng người tu đạo là chúng sinh thiên hạ, chứ không phải tình cảm sư đồ. Ngài đừng chấp mê bất ngộ nữa!”
“Tiên tôn cứ như thế sẽ sa vào ma đạo, biến thành vạn kiếp bất phục!” Các trưởng lão ngươi một lời, ta một lời, tỏ vẻ chân thành khuyên nhủ.
“Chúng sinh thiên hạ?” Giọng nói Quân Hoa có chút cổ quái.
Vào lúc hắn muốn chết nhất, chỉ có cô ở bên cạnh hắn, dạy hắn tìm sở thích, nói hắn phải phấn đấu.
Vào lúc Tuyệt Tình Phong lạnh lẽo nhất, chỉ có cô mang chăn đến đắp cho hắn, sưởi ấm hắn, cùng hắn trải qua tháng ngày tăm tối.
Cô là người duy nhất nhìn hắn, là người kéo hắn từ khát vọng muốn chết trở về, là người thắp lên ánh sáng cho cuộc đời hắn.
Những lúc đó, chúng sinh ở đâu?
Đêm Trung Thu, hắn đã nhìn thấy, chúng sinh là ở bên nhau, cùng người nhà họ vây quần hạnh phúc.
Trách nhiệm của một tiên tôn như hắn là duy trì hạnh phúc đó của chúng sinh... Nhưng hắn không muốn!
Hắn muốn có được hạnh phúc! Hắn cũng xứng đáng có được hạnh phúc!
“Ta không cần chúng sinh thiên hạ, ta chỉ cần nàng...” Quân Hoa thở dốc, sắc mặt tái nhợt.
Khuynh Diễm kéo tay không cho hắn nói tiếp.
Nhưng hắn lại siết chặt tay cô, ánh mắt dịu dàng như tan chảy vào lòng cô, dù có đau đớn hắn vẫn cố chấp nói đến cùng.
Thiên hạ rộng lớn không ai nhìn đến ta, chúng sinh vạn dặm không người nào quan tâm ta.
Hắn không thể bảo vệ chúng sinh thiên hạ, vì tất cả tình cảm của hắn đều chỉ dành cho một người.
“Nàng là chúng sinh duy nhất ta muốn bảo vệ, là thiên hạ duy nhất ta muốn trường tồn.”
Lực đạo trên tay Khuynh Diễm vô thức tăng lên mấy phần, cô siết chặt tay Quân Hoa, nhưng một giây sau lại nhanh chóng nới lỏng.
Thân thể hắn trầm xuống, đau đến ngất đi...