Thể lệ tuyển chọn đệ tử của Tu Chân Giới có hai hình thức tiến vào, một là đi cửa trước, hai là đi cửa sau.
Đi cửa trước là đường đường chính chính thi cử, vượt qua ba ải, mê trận, leo tháp, đấu võ đài.
Sau khi qua ải thì xếp hàng đợi các chưởng môn và trưởng lão chọn lựa. Nếu may mắn được nhìn trúng, sẽ trở thành đệ tử nội môn, không thì chỉ có thể ra ngoại môn quanh năm giữ cửa quét sân.
Cửa trước gian nan vất vả như thế, nhưng cửa sau thì khác, không cần thi thố so tài, một bước liền vào thẳng nội môn.
Cửa sau ở đây không dựa quan hệ hay tiền tài, mà dựa vào linh lực thiên phú.
Đơn Linh Căn trực tiếp đi cửa sau, Song Linh Căn miễn cưỡng có thể. Tam, Tứ, Ngũ, đi cửa trước, vượt thử thách.
Mọi người nghe xong phổ biến liền không phục, thể lệ thế này rõ ràng không công bằng!
Tại sao Đơn Linh Căn và Song Linh Căn không cần thi vẫn được vào nội môn? Còn Tam, Tứ, Ngũ lại phải nai lưng ra thi, thi xong có khi vẫn phải làm đệ tử ngoại môn?
Trưởng lão giải thích một tràng dài, lời lẽ rất lịch sự nhã nhặn.
Nhưng tụ lại là, linh căn do trời sinh, muốn đòi công bằng thì đi tìm ông trời mà khiếu nại, Tu Chân Giới không phụ trách.
Các ngươi thi thì ở, không thi thì về, bọn ta không nhận ý kiến.
Đám người tức giận đến không nói nên lời, nhưng bọn họ muốn tu tiên, muốn biết thuật pháp, muốn trường sinh bất tử.
Là do bọn họ ham muốn nên dù bất công đến đâu thì họ cũng phải cam chịu chấp nhận.
“Tiểu muội muội...” Hàn Cảnh thấp thỏm nói: “Lỡ mà ta không có thiên phú tu tiên thì phải làm sao?”
“Về nhà kế thừa gia sản, phụ thân ngươi có tiền!” Khuynh Diễm mỉm cười trấn an.
Hàn Cảnh: “...” Nhờ sự trấn an của cô nên giờ hắn thấy lo hơn rồi.
Không phải lo mình không có thiên phú, mà là lo Khuynh Diễm sẽ đến nhà hắn đánh cướp.
Vẻ mặt khi cô nói hai chữ “có tiền” thật sự rất nguy cơ!
“Nếu... muội không có khả năng tu tiên thì sao?” Hàn Cảnh tim đập bang bang hỏi. Làm ơn đừng đến nhà hắn cướp nha! Phụ thân hắn tuổi già sức yếu không chịu nổi đâu!
Khuynh Diễm im lặng suy nghĩ. Tu tiên hay không tu tiên đều không quan trọng, cô đến Đông Thanh Tông chỉ vì đối tượng báo ân ở đây.
Nếu không có linh lực thiên phú, vậy thì...
“Đi bắt cóc.” Nguyên chủ muốn ở cạnh bảo vệ ân nhân, ta không thể vào thì đành bắt hắn ra thôi.
Hệ Thống: [...] Bình thường nếu người ta không thể vào, chẳng phải người ta sẽ nghĩ cách phấn đấu để vào bằng được sao?
Kí chủ lại đi tìm cách bắt cóc là thế nào? Cô đến báo ân hay kết oán hả?!
Hàn Cảnh: “...” Bắt cóc cái gì? Bắt phụ thân hắn tống tiền sao? Không được đâu mà!
Hàn Cảnh và Hệ Thống còn chưa kịp ngăn cản suy nghĩ khủng bố của Khuynh Diễm, thì đã nghe bên kia vang lên âm thanh vui mừng.
“Thiên Linh Căn! Chính là Thiên Linh Căn!”
Khuynh Diễm nghiêng đầu nhìn qua, hai mắt chợt sáng lên, người quen nha!
Nữ chính đại nhân, dùng tà thuật cướp đoạt phúc khí và linh lực thiên phú của nguyên chủ, còn chiếm được Thiên Linh Căn, vận may khá đấy!
Mạc Huyền đắc ý mỉm cười, chợt cảm thấy sau lưng nổi lên một tầng gai óc, lo lắng quay đầu lại.
Tiểu cô nương đứng cuối hàng đang vẫy tay chào, gương mặt quen thuộc đâm thẳng vào mắt khiến Mạc Huyền bất giác run lên.
Lão nhân bên cạnh nhận thấy phản ứng kì lạ của cháu gái, lập tức cảnh giác nhìn qua.
“Gia gia...” Mạc Huyền nhỏ giọng gọi. Đồng Khuynh Diễm đến đây làm gì? Lẽ nào cô ta muốn vạch trần chuyện tà thuật trước mặt tông môn...
“Không sao, có gia gia ở đây.”
Ánh mắt Mạc lão hiện lên tia sắc bén. Con nha đầu đó còn sống! Lại dám chạy tới nơi này! Ai cho nó tư cách tu tiên!
Mạc lão híp mắt gọi một đệ tử đến, nói nhỏ mấy câu, đệ tử do dự nhìn về phía Khuynh Diễm.
Ông ta kín đáo nhét đồ vào tay hắn, đệ tử chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn nhận lấy, nhanh chóng rời đi.
Mạc lão quay đầu, gương mặt già nua âm ngoan hung tàn, trong mắt ánh lên đe dọa, dáng vẻ độc ác đủ để bất kỳ đứa trẻ nào nhìn vào cũng thấy sợ hãi.
Nhưng Khuynh Diễm lại không phải trẻ con bình thường, một ông già còn lâu mới dọa nổi cô.
Khuynh Diễm nhướng mày, chậm rãi giơ tay lên, dựng thẳng ngón giữa, miệng khẽ động phun ra hai chữ.
Mạc lão cực kỳ hoang man, động tác giơ ngón giữa là có ý gì?
Còn có hai chữ mà Khuynh Diễm nói, ông đọc được khẩu hình miệng cô, nhưng vẫn không hiểu nổi, cứ như cô vừa dùng một thứ ngôn ngữ xa lạ.
Chẳng lẽ... Đó là chú ngữ tà ma?
Nha đầu khốn kiếp, lại mưu đồ hạ chú ông và Tiểu Huyền!
Mạc lão cảnh giác vận linh khí kiểm tra, phát hiện không có thuật pháp dị thường, nhưng càng bình thường ông ta lại càng lo lắng.
Đồng Khuynh Diễm, nhất định phải bị diệt trừ!
—
Hàn Cảnh đặt tay lên quả cầu thủy tinh đo linh lực, hoàn toàn không có động tĩnh.
Hắn thất vọng cúi đầu, nhưng mới cúi được nửa đường thì cầu thủy tinh đã xoẹt một tiếng, tan thành tro bụi.
Hàn Cảnh sợ hãi, phóng vọt đến núp sau lưng Khuynh Diễm: “Ta... không phải lỗi của ta...”
Mọi người trợn mắt sửng sốt, trưởng lão chấp sự bổ nhào qua: “Mau mang vào! Lập tức mang vào!”
Trưởng lão ra lệnh mọi người kéo Hàn Cảnh vào, hiện trường hấp tấp ồn ào như thổ phỉ bắt cóc hài tử nhà lành.
Hàn Cảnh bị dọa đến xám mặt, sống chết trốn sau lưng Khuynh Diễm.
Trưởng lão nhìn biểu cảm của Hàn Cảnh, liền biết mình có phần thất thố, hít sâu một hơi, cười dỗ ngọt: “Tiểu hài tử, ngươi là Lôi Linh Căn biến dị, thứ này rất trân quý nha. Mau vào trong, đừng sợ, hì hì hì, chúng ta không làm hại ngươi đâu!”
Trưởng lão nghĩ mình cười hì hì rất thân thiện, nhưng sự thật là ông như vậy càng đáng sợ hơn!
Hàn Cảnh thà chết không theo: “Tiểu muội muội, cứu ta!”
Khuynh Diễm nhấc chân tránh sang một bên, phất tay ra hiệu trưởng lão tiếp tục bắt người, cô không rảnh cứu.
Hàn Cảnh: “...” Đồng hành cùng nhau bao lâu nay, sao cô có thể tuyệt tình đến vậy chứ?!
Lúc này trưởng lão mới nhìn đến tiểu cô nương đứng phía trước Hàn Cảnh.
Khóe môi cô cong cong mỉm cười, dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta sinh e ngại, không dám tiến đến quá gần.
Trưởng lão cho người mang quả cầu thủy tinh khác đến: “Tiểu nữ nhi, ngươi cũng thử xem.”
Khuynh Diễm đặt tay lên, mọi người chăm chú theo dõi.