Thời điểm Hàn Cảnh bị Mộc Bối kề kiếm lên cổ lôi đến Tuyệt Tình Phong, Khuynh Diễm đang ngồi bên kết giới chăm chú nhìn một thanh đao.
“Tiểu muội muội, cứu ta!” Hàn Cảnh thê lương gào lên.
Khuynh Diễm cất đao đi, quay đầu nhìn hai kẻ ồn ào trước mặt.
“Nha đầu lừa đảo, ta bắt kẻ phản bội này đến cho ngươi xử lý!” Mộc Bối học tư thái nữ hiệp, vỗ ngực khoe công.
Hàn Cảnh: “...” Đã nói hắn không phản bội mà! Sao cứ ép tội lên người hắn vậy?
Khuynh Diễm lười quản mấy trò trẻ con, cô chỉ quan tâm vấn đề chủ chốt: “Bao nhiêu rồi?”
“Rất nhiều linh thạch nha!” Hàn Cảnh nói đến đây hai mắt lập tức sáng rực, cũng quên luôn lưỡi kiếm đang treo trên cổ mình.
“Ngoài linh thạch, còn có Tẩy Tủy Đan, lông Cửu Nhĩ Hồ, máu Phượng Hoàng, Băng Tàm Ti...”
Hàn Cảnh càng kể càng hăng hái, trên mặt chỉ thiếu viết lên mấy chữ “phen này giàu to rồi“.
Khuynh Diễm cũng cảm thấy kì lạ, tên này tham bạc như vậy, tại sao ngày trước phải bỏ gia sản kếch xù lên núi tu tiên?
Làm CEO tại gia không muốn, lại muốn làm thành viên hội đa cấp. Máu lừa đảo bám trong xương?
Hệ Thống: [...] Tu tiên chính đạo không muốn, ở đó đi cờ bạc bịp bợm. Cá mè một lứa lại còn chê nhau!
“Nha đầu, thì ra người bày ra trò đặt cược thật sự là ngươi.” Mộc Bối phát hiện sự thật, phẫn nộ mắng: “Ngươi tham linh thạch đến điên rồi phải không?”
“Tiểu muội muội, hiện tại mọi người đều đặt muội không qua được. Muội... nắm chắc bao nhiêu phần?” Hàn Cảnh cũng thấp thỏm hỏi.
“Ta thắng chắc.” Chuyện này còn cần phải nghĩ sao?
“Tu vi ngươi tăng tiến rồi?” Mộc Bối vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Khuynh Diễm cười đến cực kỳ tự tin: “Không tăng một chút nào.”
Mộc Bối: “...”
Hàn Cảnh: “...”
Không tăng? Còn là không tăng một chút nào!
Rốt cuộc cô dựa vào cái gì mà tự tin như vậy chứ!
Hàn Cảnh rầu rĩ: “Tiểu muội muội, nếu muội không qua được khảo nghiệm năng lực, muội và ta không có đủ linh thạch trả tiền đặt cược đâu.” Hắn đã bỏ nhà ra đi rồi, hiện tại hắn nghèo lắm đó!
“Nha đầu lừa đảo, ngươi thiếu bạc thì cứ nói với ta, ta trộm của lão sư phụ cho ngươi. Sao ngươi lại bày trò đặt cược?”
Mộc Bối tức giận, giơ kiếm lên mắng: “Bọn họ cược ngươi thua, chắc chắn sẽ hợp lực chơi xấu ngươi bên trong bí cảnh!”
Hàn Cảnh lùi lại tránh xa lưỡi kiếm, bảo vệ khuôn mặt đẹp trai tự phong của mình!
Khuynh Diễm lấy quyển sổ trên tay Hàn Cảnh, kiểm tra số lượng, tùy tiện nói một câu: “Dù không đặt cược thì bọn họ vẫn tấn công ta.”
Cô chỉ thừa nước đục thả câu... không phải, cái này quá thủ đoạn, sửa lại.
Cô chỉ thuận nước đẩy thuyền, nhiều người ghét cô như vậy, có lượng antifan hùng hậu để làm gì? Đương nhiên là để đào hố kiếm tiền nha!
“Ngươi không có thù oán gì với họ, sao họ lại muốn tấn công ngươi?” Mộc Bối mờ mịt hỏi.
“Chắc là...” Khuynh Diễm xoa cằm suy tư: “Ghen tị sắc đẹp của ta! Sở hữu nhan sắc nghịch thiên thế này, ta thật sự rất khổ tâm đó!”
Khuynh Diễm lắc đầu thở dài, một bộ dạng các ngươi không có, các ngươi không hiểu.
Mộc Bối: “...”
Hàn Cảnh: “...”
Hệ Thống: [...] Kí chủ còn nhớ hai chữ xấu hổ viết thế nào không?!
“Không hợp lý sao?” Khuynh Diễm nhìn dáng vẻ cứng ngắc của Mộc Bối, hắng giọng nghiêm túc: “Vậy ta nói bọn họ ghen tị tài năng của ta, ngươi thấy thế nào?”
Mộc Bối: “...” Thấy không thể tiếp tục giao tiếp được nữa.
Khuynh Diễm đột ngột vỗ hai bàn tay vào nhau, mắt phát sáng như ngộ ra chân lý:
“Ta biết rồi! Chắc chắn là vừa ghen tị sắc đẹp của ta, lại vừa ghen tị tài năng của ta! Chậc... lòng dạ con người, thật sự quá tham lam.”
Mộc Bối: “...” Rốt cuộc có chịu dừng chưa!
Mộc Bối bị Khuynh Diễm chọc cho nổi giận, quất kiếm về Lãnh Huyết Phong tìm Tử Ngưng gây sự.
Hàn Cảnh thở phào, cuối cùng cũng thoát khỏi lưỡi kiếm của tiểu sư thúc.
“Thanh đao này phụ thân ngươi làm sao có?” Khuynh Diễm chỉ vào thanh đao trên mặt đất, là thứ ngày trước cô tiện tay lấy của Hàn Cảnh.
“Phụ thân ta thích sưu tập đồ cổ, nghe nói ông ấy mua nó từ một người bằng hữu.”
“Mua?” Khuynh Diễm hơi suy nghĩ: “Vậy sao phụ thân ngươi biết nó là bảo vật?”
Hàn Cảnh trả lời đến cực kỳ đương nhiên: “Tại vì nó đắt!”
“... Không sợ đụng trúng gian thương?” Người có tiền đều tùy tiện như vậy?
“Không sợ!” Hàn Cảnh hãnh diện khoe: “Dù gì phụ thân ta cũng bị lừa nhiều lần rồi, dính thêm mấy lần nữa cũng không sao.”
Khuynh Diễm: “...” Tư tưởng của kẻ giàu, ta thật sự không thể hiểu.
“Phụ thân ta nói, tiền trong nhà xài mãi không hết, bị lừa để bỏ bớt tiền ra, chứ tiền nhiều choáng chỗ chật nhà lắm!” Hàn Cảnh kể về triết lý nhân sinh cao cả của cha mình.
Khuynh Diễm lâm vào trầm mặc.
Giây lát sau, cô mỉm cười tươi rói, thân thiện nhắn nhủ: “Hôm nào rảnh đến thăm nhà ngươi một chuyến.”
Hàn Cảnh: “!!!”
Thăm kiểu ghé thăm sơn trại thổ phỉ sao?
Tại sao hắn lại úng não mà đi khoe khoang trước mặt cô chứ!
Phụ thân, hài nhi xin lỗi, hài nhi không thể bảo vệ được người!
Khuynh Diễm hỏi chuyện thanh đao không phải thuận miệng, mà là có nguyên nhân.
Thời điểm dưới núi cô luôn nghĩ nó là cây đao nát, nhưng vì Hàn Cảnh cứ kiên trì nói đây là bảo vật, còn kì kèo dâng cho cô nên cô mới miễn cưỡng mang theo.
Sau đó lên Tuyệt Tình Phong, cô định tu tiên nhưng không thể hấp thu linh khí.
Trong lúc tức giận cô đã cầm đao chém linh khí, cho tụi nó chừa cái tội kì thị nhân tài xuất chúng như cô!
Không ngờ chém lung tung thế nào lại khởi động trận pháp bên trong đao, chuyển hóa linh khí thành ma khí, sau đó cô liền ở nơi tràn ngập linh khí tu ma.
Nhưng hôm nay chợt phát hiện thanh đao kì quái này kêu ong ong mấy tiếng, sau đó còn muốn bay đi, cứ như được chủ nhân triệu hồi.
Đồ đã vào tay cô, nó nghĩ muốn đi là đi sao?
Khuynh Diễm đập cho thanh đao một trận tơi tả.
Đao: “...” Nhân loại thật quá hung hãn! Hu hu nó muốn về nhà!
Không hỏi được nguồn gốc đồ vật từ Hàn Cảnh, Khuynh Diễm cũng mặc kệ.
Cô chỉ tùy tiện nghiên cứu một chút, chứ không định nghiêm túc suy nghĩ. Có thời gian nghĩ chuyện không manh mối, chi bằng về ngủ thêm một giấc.
“Mi còn dám chạy, ta bẻ gãy mi!” Khuynh Diễm đập đập lưỡi đao lên tảng đá: “Muốn đi thì kêu chủ nhân mi mang tiền chuộc đến rồi nói tiếp.”
Đao: “...” Chỉ có nhân loại mới bị bắt cóc tống tiền mà, sao giờ đến đao loại cũng bị bắt cóc vậy!
Chủ nhân mau cứu đao hu hu!!