Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 340: Chương 340: Trẫm Là Nam Nhân (13)




Hoàng đế bệ hạ không hề hay biết, mình vừa bị chính phi tần hậu cung thiết kế cho... sảy thai?!

Thực xin lỗi, cuộc đời đôi lúc như một trò đùa.

Triêu Dã không hề có thai, váy hắn dính máu là do... té ngã làm “nước dâu” tràn ra, ướt váy.

Vì vậy, khi nghe hậu cung lan truyền tin tức long thai của Quý phi nương nương đã không giữ được, thật bất hạnh cho Quý phi nương nương...

Triêu Dã: “???”

Sau đó lại nghe tin, hoàng đế bệ hạ vì thương xót Quý phi nương nương, nên đã tấn phong nàng trở thành Hoàng quý phi tôn quý, để nàng không vì mất hài tử mà đau lòng quá độ.

Triêu Dã lúc này thật sự rất... Trẫm là ai? Trẫm ở đâu? Trẫm đang làm gì?

Trẫm mang thai khi nào? Trẫm đau lòng vì mất hài tử sao?

Từ xưa đến nay chưa từng nghe qua, có phi tần lại được tấn phong bởi vì lý do không giữ được long thai? Đây chẳng phải là quá vô lý sao?

Khuynh Diễm bệ hạ bày tỏ, hậu cung của các ngươi không có, nhưng hậu cung của ta thì có!

Hậu cung của ta chính là trâu bò như thế đấy!

Bởi vì sự trâu bò này, mà trên triều đình lại nổi lên một đợt sóng gió...



Loảng xoảng!

“Tiện nhân! Tạp chủng!”

Mảnh gốm sứ văng tán loạn trên mặt đất, âm thanh mắng chửi vặn vẹo phẫn hận.

Cung nữ co rúm đứng trong góc phòng, không dám đả động đến Bạch Hiểu Nhược.

Người trong hoàng cung đều cho rằng, cung nhân được phân đến hầu hạ Bạch phi nương nương là có phúc nhất, bởi vì Bạch phi hiền hậu đoan trang, đối nhân xử thế đều rất lương thiện.

Nhưng chỉ có những cung nhân chân chính bước vào mới biết rõ, tẩm cung của Bạch phi, là một hang động ăn thịt người!

Bạch Hiểu Nhược không ngừng đập phá, nhưng vẫn không ngăn được sự đố kỵ phẫn hận dưới đáy lòng.

Tại sao?

Tại sao hài tử đã không còn, mà Liễu Khuynh Diễm vẫn có thể được tấn phong?

Hậu cung Liệp Cổ chưa có Hoàng hậu, được ngồi lên chiếc ghế Hoàng quý phi thì xem như đã đặt một chân lên Hậu vị.

Hoàng quý phi tương đương với Hoàng hậu, chẳng qua chỉ còn thiếu một buổi lễ sắc phong trao phượng ấn!

Rốt cuộc Bạch Hiểu Nhược nàng thua kém Liễu Khuynh Diễm ở điểm nào, tại sao bệ hạ chưa một lần để mắt đến nàng?

Nàng thường xuyên đứng tại Ngự Hoa Viên, giả vờ vô tình gặp bệ hạ, còn không ít lần nấu canh sâm mang đến Dưỡng Tâm Điện cho người.

Nhưng mà đến nửa ánh mắt, bệ hạ cũng không liếc nhìn nàng!

Bạch Hiểu Nhược ngồi trước gương đồng, bàn tay sờ lên khuôn mặt mình, chẳng lẽ là do dung mạo nàng không đủ ngây thơ như Liễu Khuynh Diễm?

Nếu bệ hạ đã thích tiểu mỹ nhân ngây thơ thủy linh đến thế, vậy nàng... sẽ phá hủy Liễu Khuynh Diễm!

Để xem khi gương mặt kia không còn xinh đẹp, thì bệ hạ có thể tiếp tục sủng ái hay không!

“Hoàng thượng giá đáo!”

Tiếng thông báo đột ngột vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của Bạch Hiểu Nhược.

Đáy mắt đang cất chứa thù hận lập tức lóe qua ánh sáng hy vọng!

Hoàng thượng... hoàng thượng giá đáo?

Là bệ hạ tới chỗ nàng! Cuối cùng bệ hạ cũng tới chỗ nàng!

“Mau, mau thu dọn sạch sẽ nơi này. Còn ngươi, cùng bổn cung ra nghênh đón bệ hạ.” Bạch Hiểu Nhược vội vã chỉnh lại cung trang, bước nhanh ra cửa.



Một khắc sau.

Hai mắt Bạch Hiểu Nhược đẫm lệ, quỳ trên mặt đất, kiều kiều nhược nhược như đóa hoa yếu ớt run rẩy sau đêm mưa, khóc lóc nói: “Bệ hạ, thần thiếp bị oan, làm sao thần thiếp có thể hãm hại Hoàng quý phi tỷ tỷ?”

Nước mắt của nữ tử, đặc biệt là nữ tử xinh đẹp, chính là vũ khí lợi hại nhất, luôn đánh thẳng vào tâm đồng tình của nam nhân.

Nhưng tiếc thay cho Bạch Hiểu Nhược, người trước mặt nàng ta tuy bề ngoài là nam nhân, kỳ thực linh hồn lại là một cô gái.

Mặc dù nước mắt cũng là vũ khí lợi hại đối với Khuynh Diễm, nhưng đó là nước mắt của tiểu ăn vạ, chứ không phải nước mắt của kẻ râu ria.

“Lư Tín, mang chứng cứ vào đây.” Khuynh Diễm không muốn đôi co nhiều lời, trực tiếp ra lệnh cho thái giám tổng quản.

Lư Tín mang theo lời khai điểm chỉ đầy đủ, vạch ra trước mặt Bạch Hiểu Nhược.

An thường nghi bị Bạch Hiểu Nhược hù dọa, sợ 'Liễu Khuynh Diễm' sinh ra long thai, được đắc sủng sẽ trừ khử nàng ta.

Vì vậy, nàng ta đã mua chuộc người ở Miêu Cẩu Phường. Đây là nơi chăm nuôi chó mèo, săn sóc thú cưng cho các quý nhân trong cung.

Thời điểm An thường nghi còn ở quê nhà, đã biết về một loại bột phấn kỳ độc, có tác dụng kích thích thần kinh, khiến chó mèo lên cơn phát bệnh dại.

Nàng ta lén lút cho người hạ thuốc một con chó nhỏ ở Miêu Cẩu Phường, rồi lại nhân dịp đứng gần nói chuyện với Triêu Dã, rắc bột phấn lên người hắn.

Chính vì vậy, lúc ở Ngự Hoa Viên, con chó kia chỉ hướng đến tấn công một mình Triêu Dã.

Nhưng kế hoạch của An thường nghi là sau khi nàng ta rời khỏi Ngự Hoa Viên, thì con chó nhỏ kia mới xuất hiện làm loạn.

Không hiểu sao thời điểm xảy ra sự cố lại phát sinh sai lệch.

Trong hiện trường ồn ào hôm đó, người lén lút giơ tay đẩy ngã Triêu Dã, chính là Lưu tần.

Chuyện này từ đầu tới cuối đều do An thường nghi chủ mưu, Lưu tần thừa nước đục thả câu xen vào, không hề có nửa điểm liên quan với Bạch Hiểu Nhược.

Hậu cung thâm sâu hiểm độc, kẻ cao tay nhất luôn biết mượn đao giết người, không để máu vấy bẩn lên chính mình.

Bạch Hiểu Nhược xem người bên cạnh như con chó sai đâu đánh đó, nếu sự tình có bại lộ, thì nàng ta cứ việc phủi sạch quan hệ là được.

Cho nên hiện tại nhìn thấy chứng cứ, Bạch Hiểu Nhược vẫn không chút hoảng loạn.

Nàng ta ra vẻ bi thương nói: “Bệ hạ, thần thiếp thật sự không ngờ An thường nghi và Lưu tần lại là người như vậy, đây đều là lỗi của thần thiếp, là bấy lâu nay thần thiếp đã nhìn lầm người!”

Bạch Hiểu Nhược diễn mà cứ như thật ấy, làm Khuynh Diễm nhìn đến có chút tán thưởng: “Ngươi không sinh ở thời hiện đại, quả là lãng phí một tài năng cho giới giải trí.”

Diễn xuất như mi, chắc chắn sẽ nhận được giải Oscar... hàng fake!

Bạch Hiểu Nhược không hiểu Khuynh Diễm đang nói gì cả.

Vì vậy nàng ta chỉ có thể tiếp tục lau nước mắt, khóc lóc nói: “Thần thiếp thân cận lầm người, không kịp thời ngăn cản An thường nghi và Lưu tần, không kịp thời bảo vệ hoàng tự cho bệ hạ, khẩn xin bệ hạ trách phạt.”

“Ngươi khoan hãy diễn sâu quá, kịch bản còn thiếu mấy trang, lát nữa phải quay xe thì mệt lắm đó.” Khuynh Diễm tốt bụng cười nói.

Lư Tín nhanh chóng dâng lên một chiếc khay.

Bạch Hiểu Nhược cắn môi, đáy lòng không hiểu sao càng ngày càng bất an.

Đến khi đọc được nội dung trong mảnh giấy sau cùng, sắc mặt nàng ta lập tức trắng bệch.

“An thường nghi vu oan cho thần thiếp! Thần thiếp không có mưu hại hoàng tự! Bệ hạ, thần thiếp bị oan!”

An thường nghi ký tên điểm chỉ, lời khai cực kỳ rõ ràng, nói rằng Bạch Hiểu Nhược chủ mưu sai khiến nàng ta hãm hại Triêu Dã.

Nhân chứng vật chứng đầy đủ thuyết phục, bởi vì ngay từ đầu An thường nghi đã sớm chuẩn bị để vu khống.

Bạch Hiểu Nhược có nằm mơ cũng không ngờ được, nàng ta xem An thường nghi như con chó để sai sử, nhưng đến cuối cùng, con chó đó lại một phát cắn ngược lại nàng ta!

Tỷ muội tình thâm, vinh hoa chưa chắc cùng hưởng, nhưng hoạn nạn thì chắc chắn phải cùng gánh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.